"Này, em ngồi bên đó..." Cô giáo bỗng dưng hướng tay chỉ chỉ về phía tôi, "... Lên bảng làm bài này cho cô đi..."
Khốn nạn cái thân tôi, đang yên lành lại nhìn cô chằm chằm làm cái méo gì chứ? Tôi khổ sở đứng dậy, gãi gãi đầu mà đi đến cạnh cô. Cầm viên phấn trong tay cô giáo, tôi bối rối nhìn đề bài trên bảng. Đệch, cái mèng gì thế này, có phải tiếng Việt không thế? Thế là tôi đứng như trời trồng trên bảng, một chữ cũng không thể viết được. Một lúc lâu sau, tôi thở dài, bất lực buông viên phấn trắng xuống mặt bàn giáo viên, khổ sở nói: "Thưa cô, em không làm được..."
Cô giáo trẻ măng nhìn tôi, hạ cặp kính to tổ chảng xuống. Trong giây lát, tôi thầm tự đánh giá, nếu bỏ kính ra trông cô giáo mình chẳng khác gì sinh viên cả, đeo vào thì cứ như mụ già khó tính vậy. Cô giáo nói, cắt ngang mạch cảm xúc của tôi: "Em có hiểu cái gì không?"
Tôi lắc đầu. Ừ, tôi biết tôi không thể nói dối được rồi mà.
"Em tên gì?" Cô giáo mỉm cười, "Bài này rất ít sinh viên có thể ngay lần đầu mà đưa ra phương án giải..."
Thế cô gọi em lên làm cái quái gì?
"Hoàng Vũ Phong ạ..." Tôi thở dài, "Thế cô tên gì ạ?"
Cái đệch, mày còn dám hỏi câu này sao hả Phong? Học hết một học kỳ rồi, đến cái tên của cô giáo còn không nhớ, mày muốn chết à?
Tôi cứng đờ người nhìn cô giáo đang ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười mà nói: "Vũ Phong, buổi sau cô sẽ kiểm tra lại em một bài tương tự như thế này. Cố gắng nghĩ ra lời giải nhé."
Đúng lúc này chuông reo hết giờ vang lên, cô gật đầu chào cả lớp rồi mỉm cười bước nhanh qua người tôi. Tôi thở dài, đời tôi sao mà nhọ thế? Tôi cứ vô tình mà gây gấn với biết bao nhiêu là người, hết đầu gấu rồi bây giờ lại là cô giáo bộ môn... Đệch, đúng là xui tận mạng!
"Sao lúc nãy anh lại hỏi cô giáo như thế?" Diệu Linh phụng phịu ôm lấy cánh tay tôi, "Có phải thấy cô ấy xinh nên mới muốn làm quen không?"
Tôi hoảng hồn, vội vàng giải thích ngay: "Vớ vẩn. Là theo thói quen nên anh mới đáp lại như vậy. Cũng là đang nghĩ xem tên cô giáo là gì, học hơn một kỳ rồi còn chưa biết tên cô, nói ra có mà ăn hành. Nhưng mà nghĩ một cái rồi ai ngờ lỡ phun ra luôn đâu..."
Diệu Linh phì cười, cô ấy nhéo nhéo má tôi: "Anh như thế này hèn nào nhiều bạn nữ thích! Hừm!"
Cái gì? Như thế nào? Mà nhiều bạn nữ thích là sao?
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy. Bỏ mẹ rồi, có phải tôi dính 'phốt' gì không? Hay đứa nào hãm hại tôi không?
Thấy mặt tôi đần độn, Diệu Linh lại hung hăng nhéo mạnh tai tôi: "Còn dám nhìn cái kiểu đó à, mau đi ăn!"
Bên tai một trận đau điếng, tôi bất chấp mọi người đi đường đang nhìn chúng tôi như kiểu nhìn hai đứa tấu hài, tôi kêu đau oai oái rồi ra sức năn nỉ: "Dạ, dạ, đi ăn ạ... Anh sai lầm rồi ạ!!"
Cô ấy vẫn hung dữ nhìn tôi, nhưng lần này đã buông cái tai vô tội của tôi ra rồi. Chưa kịp xoa xoa cái tai đỏ như quả cà chua, tôi đã bị cô ấy lôi xềnh xệch đi ăn cơm.
Thật đúng là, số tôi đen đủ đường với người khác giới. Giờ mới thấm câu của mấy thánh, "chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau".
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Công Khai Vật (Dịch)