Ngày lễ Giáng sinh rồi cũng đến, tôi xin phép bà chị Hải Vân cho về sớm, rồi háo hức lôi gói quà mà đã chuẩn bị từ trước đến chỗ hẹn với Diệu Linh.
Cái này thực ra là tôi đặt mua cho Diệu Linh, bằng cả một tháng lương làm ở quán ăn của chị Hải Vân đó. Tôi cũng dặn người ta gói ghém cẩn thận rồi. Nhìn hộp quà xinh xinh, trong lòng tôi lại càng thêm háo hức.
Không biết cô ấy có thích hay không nữa!
Tối hôm nay, Diệu Linh quả thực rất xinh đẹp, xinh đến mức làm tôi ngẩn ngơ từ khoảng cách khá xa. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng như tuyết, khoác bên ngoài áo bông cũng màu trắng dày dặn và đáng yêu. Hình như hôm nay cô ấy còn trang điểm một chút nữa, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt lại càng được tô đậm nét. Tôi cứ ngỡ rằng mình đang yêu một thiên thần.
"Sao anh lúc nào cũng ngẩn người thế?" Diệu Linh mỉm cười khi thấy gương mặt ngờ nghệch của tôi.
Vội vàng tỉnh mộng mà chạy tới bên cô ấy, tôi gãi đầu cười phớ lớ: "Anh thấy em đẹp quá nên mới như vậy."
"Ba hoa!" Cô ấy lườm yêu tôi, lại càng làm tôi muốn say đắm. Bất kể là cử chỉ nào, trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn rất đẹp.
Tôi biết là mình đã bị trúng tà yêu rồi! Không sao, tôi cũng nguyện để mình bị dẫn dắt bởi tà thuật này cả đời.
"Mình đi ăn nha." Tôi nắm lấy bàn tay của Diệu Linh, chẳng khác nào được chạm vào viên kim cương quý hiếm, "Em muốn ăn gì?"
"Ưm, ăn bánh mì thịt xiên!" Diệu Linh không ngần ngại mà trả lời luôn.
"Nhưng mà món ý ăn hoài..." Tôi dở khóc dở cười, tôi còn định dẫn cô ấy đi ăn đồ Ý cơ, "... Hay ăn cái khác nha..."
"Không!"
Tôi còn có thể nói gì hơn?
Sau khi ăn xong cả một núi thịt xiên nướng, Diệu Linh vỗ bụng thở phào: "Thỏa mãn rồi, thỏa mãn rồi..."
Tôi bật cười, sao trên đời lại có một cô tiểu thư đáng yêu như vậy chứ? Thế là tôi không kiềm được mà hôn xuống mái tóc thơm nhè nhẹ mùi oải hương của cô ấy.
Chúng tôi tiến vào một quán cà phê ấm cúng. Tôi kéo ghế cho Diệu Linh ngồi, rồi đi gọi hai ly Cappuccino nóng cho cả hai. Hớn hở ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ấy, tôi bối rối rút hộp quà trong chiếc túi mà mình cầm đi loăng quăng nãy giờ, đặt xuống trước mặt Diệu Linh, ấp úng nói: "Cái này... cái này do anh đặt người ta làm... Hi vọng em sẽ thích nó..."
Diệu Linh ngạc nhiên rồi mỉm cười hạnh phúc. Cô ấy nắm lấy bàn tay của tôi rồi nhẹ giọng: "Em cảm ơn anh nhiều. Nhưng lần sau không cần..."
"Cần!" Tôi vội ngắt, "Vì đây sẽ là minh chứng kỷ niệm của chúng mình. Bây giờ và mãi mãi..."
Cô ấy xúc động nhìn tôi, rồi đáp: "Em cũng có món quà này dành cho anh." Rồi cô ấy bất ngờ rút ra trong túi xách một quyển album: "Mau mở ra coi thử đi!"
Tôi run run lật mở quyển album. Đây chính xác là món quà đầu tiên tôi nhận được từ một người khác ngoài mẹ và Mạnh Quân.
Chỉ là trong chốc lát tôi sững người. Tất cả hình ảnh trong album đều là những khoảnh khắc bên cạnh nhau của tôi và cô ấy, được chúng tôi thi thoảng chụp lại bằng điện thoại. Ngoài ra, còn có rất nhiều những hình ảnh chụp trộm tôi lúc ngủ, lúc ngẩn người, lúc đang cúi đầu viết viết, lúc đang phục vụ trong quán... Tôi ngạc nhiên nhìn Diệu Linh hỏi: "Em chụp lúc nào vậy?"
"Mọi khoảnh khắc biểu cảm của anh, em đều muốn ghi lại hết..." Cô ấy đỏ bừng mặt xấu hổ. "... Nên em đã chụp trộm."
Tôi mỉm cười đầy ngọt ngào. Trên đời này chỉ mình cô ấy là chú ý để tâm đến từng hành động của tôi mà thôi.
"Cảm ơn em nhiều..." Tôi hôn nhẹ lên bàn tay của Diệu Linh rồi nói, "Em cũng mở quà ra đi."
Cô ấy gật đầu, bắt đầu lần tay gỡ bỏ giấy bọc quà. Tôi hồi hộp đến mức cứ cười cười nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của Diệu Linh. Mới đầu cô ấy cực kỳ hồi hộp sau đó lại thành sững người bối rối, cuối cùng lại ngước nhìn tôi và nở nụ cười cực kỳ nguy hiểm: "Hóa ra anh có sở thích này nha."
Tôi hơi khó hiểu mà cúi xuống nhìn hộp quà. Má ơi, tôi muốn thắt cổ tự tử!
Vì sao con gấu bông mà tôi tự thiết kế rồi đặt người ta làm, lại biến thành bộ đồ lót thương hiệu Eres màu đỏ rực rỡ thế này? Tôi nhìn còn nóng cả mặt huống gì là người nhận được món quà này nữa.
"Cái này... sao lại..." Tôi há hốc mồm như muốn rớt cả hàm răng.
Đệch mợ bọn chuyển phát, sao lại có thể nhầm lẫn như thế chứ?
"Không biết có vừa không..." Cô ấy đóng nắp chiếc hộp lại trước cái trợn tròn mắt của tôi, "... Nhưng mà em sẽ thử. Cảm ơn anh nha." Rồi cô ấy cười lợi hại hơn.
Cái gì vậy ông trời? Gấu bông của tôi, gấu bông của tôi!!!
"Không phải... cái này, người ta nhầm lẫn..." Tôi vội vàng giải thích, trong lòng cực kỳ ấm ức, "Anh đã thiết kế con gấu bông cả tháng trời đặt người ta may cho em... sao giờ nó biến thành cái này chứ..."
Diệu Linh ôm lấy cánh tay cứng đờ của tôi trên mặt bàn rồi mỉm cười: "Chắc người ta nhầm lẫn mất rồi. Em cũng đoán ngay ra mà. Nhưng kỳ thực, trông mặt anh lúc này dễ thương quá..."
Tôi cũng chẳng kịp để ý tới lời nói của Diệu Linh, vẫn ấm ức vụ con gấu bông kia lắm.
"Đưa em bản thiết kế đi." Diệu Linh cắn cắn vào bàn tay tôi, "Em sẽ giữ nó, sau này mình cùng đi đặt làm lại."
"Nhưng mà..." Tôi phụng phịu, "... Anh muốn em được thấy nó cơ. Anh cũng chờ đợi cả tháng lận. Bọn chuyển phát bố láo."
"Hay mình đến tận nơi xem, mang cả cái này gửi trả người ta nữa." Diệu Linh mở to đôi mắt nhìn tôi.
Mang đổi hả? Giờ chắc gì đã còn chứ. Mà cái bộ đồ lót này có phải thương hiệu Eres thật không? Tôi có nhìn qua một chút, đúng là được may rất đẹp và tinh tế. Nếu thực sự là hàng chuẩn thì cũng lên đến vài trăm, vài nghìn đô chứ ít gì.
"Không đổi nữa!" Tôi quyết định, "Em giữ cái bộ này đi, anh đi đặt lại gấu bông."
Cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi lại cười đầy xấu xa: "Anh thực sự có hứng với bộ đồ này nha."
Ách, cái gì vậy? Nhìn không ra là tôi đang có hứng luôn. Chẳng qua là vì nó đắt nên cướp luôn mà thôi ý. Thế mà bây giờ lại thành thằng dâm dê, đúng là hết nói được luôn.
Tôi thở dài, rồi nhích ghế lại gần cô ấy: "Em bù đắp tổn thương tinh thần cho anh đi."
Nói rồi chưa để cô ấy phản ứng, tôi cư nhiên mà đặt một nụ hôn lên môi của Diệu Linh. Cô ấy hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng nâng cằm đáp lại nụ hôn sâu của tôi.
Được, em cứ mặc bộ này đi. Sau này chính anh sẽ đem lột xuống!
Đề xuất Voz: Hồi Ký : Nàng Heo Nái