Logo
Trang chủ

Chương 54

Đọc to

Tết dương lịch nhà trường cho nghỉ ba ngày, tưởng chừng cực kì sung sướng đấy nhưng tôi lại phát khổ vì cứ phải làm việc quần quật ở quán đồ ăn của bà chị Hải Vân. Thực là một cách bóc lột sức lao động quá đi mất.

Hôm nay, Diệu Linh cũng theo tôi đến quán. Cô ấy đã mấy lần tới đây rồi, không lần nào là không càu nhàu tôi suốt ngày tia gái. Khổ nỗi, phục vụ bàn thì phải chạy đi chạy lại xem khách cần thêm thứ gì không, chứ sao có thể đứng ì một chỗ rảnh rỗi được chứ. Mấy lần cũng định bảo Diệu Linh đừng đợi tôi, cứ về trước, nhưng cô ấy lại trừng mắt lườm nguýt mấy cái, thế là tôi cũng chẳng còn hơi đâu mà phát biểu liều nữa.

"Anh phục vụ!" Là cô ấy gọi tôi đấy, "Đến đây."

Tôi dở khóc dở cười xin lỗi mấy em gái teen teen, rồi bước lại gần cô ấy. Giữ một khoảng cách tương đối an toàn, tôi nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư cần thêm gì ạ?"

"Bây giờ muốn thêm anh vào cái thực đơn này thì làm thế nào?" Cô ấy mỉm cười.

Trời ơi, yêu nữ tái sinh!!!

"Giờ em muốn ăn anh ngay đấy cục cưng!" Diệu Linh vẫn cười, lại chống tay lên cằm, "Nhanh nhanh qua bên kia không mấy bé đợi ha."

Ách, nhìn như vậy là muốn ăn tươi nuốt sống phải không? Tôi cười cười, quyết tâm không ra chỗ mấy em xì tin đó nữa, mà chuyển nhượng lại cho Mạnh Quân.

"Diệu Linh, em không về sao? Anh tưởng ba mẹ qua…" Giữa buổi chiều vắng khách, tôi ngồi xuống cạnh cô nàng đang chăm chú xem phim trên laptop mà bối rối hỏi.

"Chắc tối ạ…" Cô ấy xoay người sang nhìn tôi, "Phong… Ba mẹ nói muốn giới thiệu em cho một người đàn ông…"

Tôi lặng người, một nỗi buồn bao trùm lấy trái tim.

“… Ba mẹ muốn em đi gặp mặt, em định từ chối nhưng…” Cô ấy thở dài.

"Hay em cứ nói rằng đã yêu anh?" Tôi ngốc nghếch mà trả lời. Chỉ là trong đầu chợt nghĩ nhưng cái miệng đã phun ra rồi!

Diệu Linh ngẩn người nhìn tôi, sau đó hơi cúi mặt bối rối: "Anh… anh không thấy là quá sớm hay sao?"

Tôi mỉm cười che đậy nỗi đau nhoi nhói trong lòng: "Ừ sớm thật!"

"Ý em là, mình mới chính thức yêu nhau không bao lâu…" Cô ấy vẫn cụp mi mắt xuống buồn rầu đáp, "Nếu mang chuyện này nói với ba mẹ, thì liệu có sớm không? Ba mẹ sẽ nghĩ rằng chỉ là nhất thời yêu đương vớ vẩn…"

"Không sao, vậy mình đợi một thời gian nữa nhé!" Tôi nắm lấy bàn tay của cô ấy, siết nhẹ, "Trước em cứ đi gặp anh ta, rồi lấy lí do gì đó từ chối cũng được mà."

Nói ra lời này, không hiểu sao tôi thấy giả dối ghê gớm. Mặc dù trong lòng không hề muốn một tí nào, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận một sự thật, đó là tôi không thể làm gì hơn. Tôi chỉ có thể chờ đợi cơ hội mà thôi.

"Anh sẽ không sao chứ?" Diệu Linh ngước đôi mắt nhìn tôi hỏi. "Em sẽ chỉ đi một chút để từ chối thôi, em cũng không muốn làm cho ba mẹ mất thể diện."

"Ừ, em làm vậy là đúng." Tôi vuốt ve mái tóc của cô ấy, lại mỉm cười: "Đừng lo cho anh."

Cô ấy bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy tôi, gác cằm lên vai tôi thì thầm: "Anh hãy đợi em, một thời gian thôi…"

Tôi gật đầu, lại vỗ vỗ lên bờ vai gầy của cô ấy.

Dù là bao lâu chăng nữa, anh vẫn sẽ đợi em mà, Diệu Linh.

Đề xuất Voz: Đạo sĩ tản mạn kì
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN