(Trích đoạn suy nghĩ của Thu Hương:
Tôi thực sự không hiểu thằng bạn thân của mình đang nói cái gì nữa. Một lần nữa, tôi nhấp một ngụm trà nóng, thận trọng hỏi lại: "Ý mày nói, Vũ Phong thực sự là gay?!"
"Mày nhìn tao giống như đang đùa lắm à?" Minh Nhật nghiêm túc nói, "Tao cảm thấy hình như nó thích tao!"
Tôi thật sự không biết nói gì với cái thằng này nữa.
"Mà cái chính là tự dưng tao lại hứng thú cực kì." Nó nhíu mày, biểu cảm như không thể tin được.
Tôi day day hai bên thái dương, sắp xếp logic một lần nữa những gì bạn tôi vừa nói, và cuối cùng tôi đưa ra kết luận: "Mày bị ảo tưởng sức mạnh à thằng này?"
"Nếu nó không thích tao thì sẽ không phản ứng thái quá lên như thế khi tao tỏ tình với Diệu Linh đâu!" Nó vẫn quả quyết.
Vì người Vũ Phong thích là Diệu Linh đấy thằng khờ! Tôi có nên nói ra không nhỉ? Nhưng tôi sợ lại khó dễ cho Vũ Phong. Thằng bạn tôi tuy như thế này, nhưng nếu nó đã thích cái gì thì nó sẽ giật cho bằng được. Nếu nó đã tỏ tình với Diệu Linh rồi, lại còn biết Vũ Phong cũng thích cô ấy nữa, chắc chắn nó sẽ tìm đủ cách để phá đám.
Tôi yên lặng một hồi, sau đó lại bê tách trà táo lên uống, thong thả nói: "Vớ vẩn! Mày có bằng chứng gì không mà tự tiện kết luận?"
"Nếu không thì tại sao mày đang thích nó như thế rốt cuộc lại dừng lại?" Nó phản bác tôi, "Chắc chắn vì thằng đó có vấn đề nên mày mới rút chứ gì?"
"Ai nói với mày là tao rút thế?" Tôi vẫn ung dung, "Tao chẳng qua là chỉ chờ cơ hội để những người bên cạnh cậu ấy phạm sai lầm thôi. Lúc đó tao sẽ chính thức ở bên Vũ Phong."
Đúng vậy, tôi chỉ đang chờ Diệu Linh mắc sai lầm thôi. Một sai lầm sẽ khiến cho Vũ Phong vĩnh viễn rời xa cô ấy. Tôi chính xác là chưa bao giờ từ bỏ, dù là một hi vọng nhỏ nhoi, tôi vẫn sẽ cố gắng. Nhưng tôi sẽ không sử dụng những thủ đoạn liều lĩnh để đạt được mục đích như thằng bạn của tôi đâu!
"Vậy mày đợi tao mắc sai lầm gì à?" Minh Nhật nhíu mày, nó tỏ ra cực kì khinh bỉ, "Nói cho mày hay, thằng đó nó thích tao là thật đấy. Mày cứ chờ đến mít mùa đi."
Thằng này chắc phải lấy búa đập đầu ra xem não nó có bị teo đi hay không mới được.
Tôi càu nhàu, bắt đầu khó chịu: "Sao mày cứ khăng khăng là Vũ Phong thích mày thế? Hay là mày cũng có ý với người ta rồi."
Buông ra một lời châm chọc, tôi định bụng cho nó tức điên lên một lần mà từ bỏ cái suy nghĩ lố bịch đấy đi. Nhưng chính xác là thằng bạn tôi chỉ ngẩn người, sau đó nó hốt hoảng: "Bỏ mẹ rồi, sao tự dưng tao cứ chỉ nghĩ về nó?"
Tôi thực lòng không còn biết nói thế nào nữa.
"Chết rồi!" Minh Nhật ôm đầu, "Mày… mau mau… bật phim JAV (phim 18+ của Nhật Bản) lên cho tao cân bằng sinh lí."
Tôi hết cách, giơ chân đạp cho nó một cái lăn từ ghế xuống đất. Bực cả mình, cái thằng não ngắn này!
Ấy thế mà nó vẫn ở dưới đất mà rên rỉ: "Trời ơi… Chẳng nhẽ… Chẳng nhẽ tao cũng… tao cũng là đồng tính nam… Trời ơi là trời, không phải đâu… Diệu Linh à, tôi thích bà cơ mà… Mẹ ơi, Thu Hương cứu tao với…!!!"
Nếu cứ tình hình thế này thì chắc tôi phát điên lên mất. Thế là tôi mặc kệ nó cứ rên rỉ, đi thẳng vào nhà bếp kiếm chút đồ ăn vặt.
Mà cũng lâu rồi không gặp, không biết Vũ Phong có nhớ đến tôi hay không…)
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tiểu Thư Bất Cầu Tiến Tới (Dịch)