"Nào, nào, sắp xong rồi, ngồi yên thêm chút nữa đi..." Diệu Linh vừa tô tô vẽ vẽ son môi lên mặt tôi, vừa cười khúc khích: "Trông anh xinh dã man!!!":beauty:
Phải, là tôi bị ép buộc ngồi cho cô ấy hành hạ khuôn mặt bằng ba cái thứ đồ trang điểm sặc mùi hương hoa, mùi mật ong,...:stick: Nhìn cái mặt mình trong gương, tôi không khỏi tởm lợm một trận. Tại sao cô ấy lại có thể biến chàng trai của mình thành cái thể loại như thế này chứ?:sweat:
Tôi dở khóc dở cười, không dám nhúc nhích vì sợ Diệu Linh mất hứng, nhưng miệng vẫn không ngừng than thở: "Em xong chưa? Anh còn xóa đi không ai nhìn thấy chắc chết mất!"
"Ai nhìn được chứ? Đang ở nhà em cơ mà!":look_down:
Hình như tôi càng ngày càng cảm thấy cô ấy cực kì bá đạo!:shame:
Rõ ràng biết tôi không phải gay, đã thừa nhận tình cảm của nhau rồi, thế mà đã tối muộn cô ấy vẫn thản nhiên lôi lôi kéo kéo tôi về nhà mình cho bằng được. Nam nữ mà ở chung thế này, hàng xóm người ta nhìn vào lại nói này nọ, tôi quả thực cũng không thích thế cho lắm.:nosebleed:
"Muộn rồi, ngày mai anh qua đón nhé!" :byebye:
Tôi tính đánh bài chuồn, nhưng còn chưa kịp hành động thì đã nghe thấy tiếng cửa ra vào lách cách mở. Cả tôi và Diệu Linh đều kinh hoàng mà chết đứng tại phòng khách.:surrender:
"Diệu Linh, con còn chưa ngủ sao..." Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên, "Mà sao...":surrender:
Chính là khi nhìn thấy tôi, bà đột ngột dừng mọi hành động, khó hiểu mà dò xét. Tôi xấu hổ vội vàng lau lau chùi chùi vệt phấn son trên mặt, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi đã nghe tiếng của Diệu Linh vội vàng bên tai: "Mẹ, đây là bạn của con và anh Bách..."
Mẹ sao? Trời ơi, diện kiến mẹ của cô ấy trong bộ dạng như thế này sao?:ah:
Tôi còn đang đứng hình, đã lại nghe cô ấy nói tiếp: "Bạn ấy là GAY!"
Cái gì?!
Tôi bàng hoàng quay sang phía Diệu Linh, một chữ cũng không thể thốt lên được. Nhưng chính là cô ấy cũng xấu hổ cười cười nhìn tôi, rồi bối rối né tránh ánh mắt.
Cơ mặt của mẹ Diệu Linh giãn hẳn ra, bà nở nụ cười tươi: "Ra là bạn của Bách hả? Hai đứa đang làm gì vậy?"
Lúc này tôi mới sực tỉnh, vội cúi người chào mẹ của cô ấy một tiếng: "Dạ, cháu chào bác..." Tôi lại phải diễn kịch sao? "... Cháu là bạn của anh ấy ạ!":sad:
Bỏ qua cảm giác bực mình và đau nhói trong lòng:cry:, tôi thấy một nỗi buồn thầm kín bao phủ con tim. Tôi cũng không có nhìn sang phía Diệu Linh nữa, cũng chẳng dám trách cô ấy. Làm như vậy cũng đúng thôi, vì nếu bây giờ nói tôi là bạn trai của cô ấy, chắc phu nhân sẽ trực tiếp đuổi tôi đi ngay.
"Chúng con... đang tập kịch ạ!" Cô ấy vội chạy đến bên mẹ mình, đỡ mẹ ngồi xuống ghế sofa, "Mà sao mẹ lại qua đây muộn vậy?"
Mẹ của Diệu Linh cười cười, lại hướng tôi mà nói: "Cháu tên gì vậy? Nhìn đáng yêu quá! Qua đây ngồi đi cháu."
Tôi mỉm cười méo mó, rón rén lại gần phía sofa rồi ngồi xuống cách Diệu Linh một khoảng thật xa, đủ để tôi thấy như vậy sẽ không bị mẹ của cô ấy nhận ra sự thật. Tôi gãi đầu đáp: "Cháu là Vũ Phong ạ, bạn cùng lớp với Diệu Linh."
"Bác là Châu Minh Hải, mẹ của Diệu Linh." Bà mỉm cười dịu dàng, lại xoa tóc của cô ấy mà nói, "Hai đứa phải ráng học hành nhé!"
Tôi nhẹ gật đầu, chẳng biết nói gì nữa. Không gian của ba người yên ắng đến ngột ngạt. Đến khi tôi sắp không chịu nổi thì Diệu Linh lại phá vỡ bầu không gian: "Mẹ, muộn rồi mẹ còn tới làm gì?"
Như sực nhớ ra, bà bắt đầu nhẹ nhàng: "Sắp tết Âm lịch rồi, mẹ tới đón con về sớm một chút. Với lại cũng xếp lịch hẹn với gia đình nhà ông tổng giám đốc chỗ ba con làm nữa."
Tôi cúi đầu lặng người. Tự mình cười buồn một cái, tôi cố né tránh ánh mắt bối rối của Diệu Linh.
Làm sao mà tôi không biết chứ? Tôi thừa hiểu đó không chỉ là bữa cơm đơn giản, mà còn là buổi xem mặt của Diệu Linh. Trong lòng một trận khó chịu, tôi thở dài chẳng biết mình đang ngồi đây làm cái gì nữa. Thế là tôi mỉm cười lên tiếng: "Dạ muộn rồi cháu xin phép về nhà trước ạ, bác và Diệu Linh cũng nên ngủ sớm một chút mới tốt cho sức khỏe."
Tôi đứng dậy, Diệu Linh vội vàng đứng dậy theo tôi. Mẹ của cô ấy mỉm cười gật đầu: "Cháu về cẩn thận nhé."
"Dạ..."
Tôi lần nữa cúi đầu chào hỏi, rồi xoay người bước ra phía cửa. Cảm nhận Diệu Linh vẫn đi sát sạt phía sau mình, tôi cười buồn nói với cô ấy: "Em xếp đồ về bên nhà cùng mẹ đi, anh về đây. Em ngủ ngon nhé."
"Phong..." Cô ấy nhỏ tiếng.
"Ừ? Em sao vậy?"
"Em xin lỗi..."
Nghe giọng nói run run, tôi biết cô ấy cũng khổ tâm lắm, thật sự muốn ôm cơ thể nhỏ bé này vào trong lòng mà vỗ về, nhưng tôi kìm nén lại, cố gắng an ủi: "Em đừng vậy, mau vào với mẹ đi, anh về đây. Em nhớ mặc ấm nhé… Anh yêu em nhiều!"
Tôi nói rồi cũng chẳng để cô ấy kịp trả lời, liền rảo bước đi thật nhanh. Trong trái tim tràn ngập nỗi buồn, tôi lại tự cười một cái để che đậy tất cả âu lo.
Thực sự, tôi vẫn là một diễn viên mang thân phận một người đồng tính ở bên cô ấy mà thôi!
Đề xuất Voz: Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà