Oắt đờ phắc?!!! Mẹ tôi vừa nói cái gì vậy trời?
Thằng Quân giật nảy mình, thống khổ rít lên: "Sao bác lại nghĩ thế cơ chứ? Cháu chuẩn men đấy, bạn gái đầy ra đấy!"
Tao cũng vậy nhé thằng khốn! Nhưng nghĩ đến Diệu Linh, lòng tôi lại nặng trĩu muộn phiền. Bạn gái tôi, nói dối tôi, và ở bên người con trai khác...
"Thế mấy đứa ngồi chơi nhé, bác đi chúc Tết!" Mẹ mỉm cười nhìn cả lũ đang nháo nhào, "Phong nhớ uống thuốc đấy."
Tôi gật đầu: "Dạ, mẹ đi cẩn thận ạ."
Ba người còn lại cũng nhao nhao: "Bác đi sớm về ạ!"
Chờ mẹ ra khỏi nhà, đồng chí Nhật nghiêm túc hỏi tôi: "Mày ốm à Phong?"
"Thằng này nó thất tình, đêm qua đi uống rượu say bí tỉ, sáng nay sốt cao đùng đùng!"
Cám ơn mày đã nói hộ, thằng khốn Mạnh Quân. Tôi hậm hực trừng mắt nhìn nó rồi nói: "Thật ra cũng không mệt lắm, chỉ hơi..."
Chưa kịp dứt lời, Thu Hương đã hoảng hốt chạy đến bên tôi, đặt bàn tay mát lạnh lên trán tôi lo lắng: "Trời ơi, cậu sốt cao quá. Mau đi nghỉ đi!"
"Nhưng mà... nhưng mà thất tình là sao hả Phong?" Thằng Nhật khó hiểu nhìn tôi.
Hỏng bét, chết cha rồi, không thể để thằng này biết chuyện tôi và Diệu Linh được!
Ngay khi Mạnh Quân định đáp lời, tôi đã bật dậy đẩy mạnh nó một cái: "Thằng này nói bậy bạ thôi."
Không hổ là anh em nối khố, thấy ánh mắt của tôi, Mạnh Quân im bặt.
"Ồ, mà mày ốm rồi còn ngồi đây làm gì nữa?" Chủ đề lại chuyển sang việc tôi bị ốm, thằng Nhật nhíu mày oang oang: "Lên phòng nghỉ đi, uống thuốc nữa vào."
Cả tôi và Mạnh Quân đều ngớ người. Tôi thì không hiểu sao mình lại được đồng chí bí thư quan tâm đến vậy. Còn nhìn biểu cảm của thằng bạn thân, đệch mợ, không khéo thằng ranh này lại nghĩ...
"Phong, mày với Nhật thích nhau à?" Nó cười hô hố.
Tôi biết ngay mà!
Bất ngờ ở chỗ, đồng chí Nhật ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại đờ đẫn, mắt nhìn thằng bạn tôi một cách mất hồn. Điều này khiến tôi có chút chột dạ, bèn cáu gắt: "Cái đầu mày ấy. Ăn nói cẩn thận, có con gái ở đây đấy."
"À... ừ... đúng rồi!" Thằng Nhật sực tỉnh, hô lên.
Mạnh Quân chép miệng, sỏ tay vào túi quần: "Ai biết chơi boom online không?"
"Mày là trẻ con hả?" Tôi nhíu mày.
Đồng chí bí thư lại giơ tay: "Có, tôi biết!"
"Lâu lâu không chơi, anh em mình lập team dọa trẻ con đi."
Tôi cạn lời với cái lũ này!
Thế là tôi với Thu Hương ngồi bên cạnh xem hai thằng trẻ con thi nhau gõ bàn phím. Dù muốn chửi chúng nó chơi ngu, nhưng thôi, tôi mệt, tôi hiền lành và ít nói.
Một lúc sau, Thu Hương cũng bắt đầu nhờ hai thằng kia dạy chơi game. Thế là tôi chính thức bị bỏ rơi lần nữa. Trong người mệt mỏi, tôi nhìn ba người đang nói chuyện vui vẻ, không muốn phá đám, liền lặng lẽ lên phòng.
Uống một nắm thuốc mẹ đã chuẩn bị, tôi nhíu mày cảm thấy người nhộn nhạo và mệt thêm. Không chịu được, tôi nằm vật xuống giường thiếp đi.
Trong mơ, tôi lại gặp cô ấy, người con gái tôi yêu. Diệu Linh quay lưng lại với tôi, cứ bước mãi về phía trước. Dù tôi cố sức đuổi theo, vẫn không thể với tới. Khi tôi ướt đẫm mồ hôi và chân nhũn ra, cô ấy dừng lại. Nhưng không phải đợi tôi, mà là chờ người đàn ông đó! Tôi hốt hoảng gọi tên cô ấy, nhưng cô ấy chẳng nghe thấy. Cô ấy đứng đó, cười nói bên cạnh người ta. Tôi vô vọng gào thét, gắng sức chạy đến... nhưng con đường càng thêm dài vô tận...
"Diệu Linh..."
Đề xuất Tiên Hiệp: Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang