Logo
Trang chủ

Chương 63

Đọc to

Tôi giật mình choàng tỉnh, mắt hoảng loạn đảo quanh. Là phòng của tôi! Tất cả chỉ là ác mộng...

Tôi mệt mỏi ngồi dậy, lau mồ hôi ướt đẫm trên trán. Không biết từ lúc nào, người tôi lạnh toát. Từ bàn tay ấm áp đến bàn chân và sống lưng... tôi cảm giác như mình được bao bọc bởi khối băng khổng lồ. Túm chăn quấn kín đến cổ, tôi khó chịu khi thấy mình như ông lão già nua co ro trên giường bệnh.

"Cậu mơ ác mộng à?"

Tôi giật mình nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cố nở nụ cười méo mó, tôi lắc đầu với Thu Hương.

"Đừng giấu, cậu trông thê thảm quá!" Cô ngồi xuống cạnh tôi, lại đặt tay lên trán kiểm tra: "Cậu uống thuốc chưa? Sao vẫn nóng thế này?"

"Tớ uống rồi, chắc lát nữa sẽ đỡ hơn. Mà cậu không chơi với hai thằng kia à?"

"Chơi gì chứ." Cô cười, "Toàn nghe họ nói thôi..."

Tôi "À" một tiếng, rồi rùng mình vì cơn gió từ cửa sổ thốc vào mặt.

"Đã ốm còn mở cửa sổ toang hoang thế kia..." Thu Hương đi đến đóng cửa sổ, nhắc nhở tôi: "Gió lạnh, cậu mở hé thôi."

"Phòng con trai... hơi bừa bộn..." Tôi thầm chửi thằng Quân, rồi gãi đầu ngại ngùng.

"Không sao..." Cô đứng cạnh cửa sổ, nhìn tôi chăm chú, "Phong, cậu với Diệu Linh có chuyện gì à?"

Sao ai cũng hỏi tôi câu này? Tôi thở dài, không muốn giấu. Tôi đành trả lời: "Có phải con gái các cậu... im lặng... nghĩa là kết thúc? ..."

Nghĩa là muốn chia tay?

Thu Hương im lặng rồi cười: "Đôi khi, im lặng là chờ đợi. Tớ không biết phải nói với cậu thế nào, vì chính tớ đôi khi cũng không hiểu mình. Nhưng, sẽ có lúc phải đặt mình vào vị trí của cô ấy để nghĩ, để cảm thông. Không phải lúc nào cũng nhìn từ góc độ cá nhân, mà phải chia sẻ tâm sự của đối phương. Có lẽ, cô ấy cũng có nỗi khổ riêng..."

Tôi ngẩn người. Có lẽ tôi không hiểu Diệu Linh... Tôi chưa bao giờ biết cô ấy nghĩ gì, muốn gì, chỉ biết mình thiệt thòi và tổn thương. Tôi chưa từng nghĩ cô ấy chịu áp lực và buồn nhiều đến mức nào...

Là do tôi ích kỷ!

"... Cho nên, hãy là chỗ dựa tinh thần của cô ấy, nhất là khi khó khăn. Những gì mình chịu đựng, chắc gì đã bằng một phần cô ấy phải khổ tâm suy nghĩ?"

"Tớ hiểu rồi Thu Hương..." Tôi gật đầu và cười, "Cám ơn cậu nhiều!"

Thu Hương không trả lời, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo. Ngoài kia, mưa phùn đang rơi...

Lòng bất chợt nhẹ bẫng, tôi thả hồn theo từng hạt mưa nhỏ tí tách bên hiên nhà...

**(Trích đoạn suy nghĩ của Mạnh Quân):**

Thằng khốn nạn ốm ngay ngày đầu năm mới. Là bạn thân, tôi muốn phì hơi vào mặt nó cho chừa cái tội rượu chè, ăn mặc như thằng ăn xin. Nhìn nó mệt mỏi sau khi nôn ọe, tôi không nỡ đôi co, đành mở laptop của nó xem. Thằng này có tâm sự cũng không chịu nói. Tôi lúc nào cũng phải đoán già đoán non xem nó nghĩ gì. Nếu quay lại mười mấy năm trước, tôi sẽ không đánh nhau với nó vì con châu chấu bé tí teo, để rồi phải gắn đít với nó đến bây giờ.

Với tôi, nó như đứa em trai chất chứa tâm sự.

Tôi biết nó thiệt thòi hơn người khác, so với tôi thì càng một trời một vực. Nên từ khi thân thiết, tôi chưa bao giờ muốn chạm vào nỗi khổ của nó. Và ai đả động tới, tôi cũng cáu gắt thay nó.

Khi thằng Phong nói nó và Diệu Linh quen nhau, tôi bất ngờ. Tôi không chắc vì sao cô ấy không muốn công khai, nhưng tôi đoán vì nhà thằng bạn tôi không giàu có, không có địa vị...

Nhưng nếu cô ấy ham vinh hoa, thì sẽ không chọn thằng Phong.

Nghĩ vậy, tôi đánh liều! Lúc nó ở dưới nhà cùng bạn, tôi bấm số gọi.

"Alo? Sao lại là cậu?..." Giọng người con gái quen thuộc vang lên.

Tôi đổi giọng: "Diệu Linh, tớ nói cái này, cậu bình tĩnh..."

Cô ấy lo lắng: "Cậu... cậu làm sao vậy?... Có chuyện gì... không ổn à?..."

"Tớ xin lỗi, Diệu Linh..."

Bên kia im lặng, rồi giọng nói run rẩy: "Quân... cậu nói đi, chẳng lẽ... chẳng lẽ Phong có chuyện gì..."

Nếu có, thì nó đang sốt hơn ba mươi chín độ thôi!

"Cậu bình tĩnh được không? Cậu... có thể đến với nó... một lần nữa chứ...?" Không hiểu sao giọng tôi cũng xúc động.

Chắc do lần đầu nói dối con gái!

Diệu Linh òa khóc, hơn cả tưởng tượng, cô ấy nức nở: "Xin cậu, Phong không sao chứ?..."

"Thật sự gấp gáp, mong cậu đến một lần..." Nói rồi tôi dập máy.

Đệch, sau vụ này thằng Phong giết tôi mất!

Thôi không sao, quan trọng nhất là giả vờ mình vô tội. Nghĩ vậy, tôi lao xuống nhà, làm như không có chuyện gì xảy ra...**

Đề xuất Voz: Em, nước mắt và mưa
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN