Logo
Trang chủ

Chương 65

Đọc to

Tôi nhìn qua Diệu Linh, cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe những lời mẹ tôi tâm sự, thi thoảng còn nhỏ nhẹ mà mỉm cười. Cứ như vậy, tôi như người mất hồn mà ngẩn ngơ ngồi nhìn ngắm. Mặc dù nét mặt có hơi nhợt nhạt, đôi mắt vẫn còn sưng sưng vì khóc nhiều, nhưng hiện tại phiền muộn trên khuôn mặt dường như đã gần tiêu tan. Tôi thấy thực sự khâm phục mẹ, chỉ vài câu chuyện bà tám bình thường cũng khiến cô ấy mỉm cười trở lại. Và hơn nữa là, mẹ tôi cũng biết ý, tránh không đi quá nhiều vào chuyện tình cảm của chúng tôi, cũng như không hề hỏi nguyên lai tại sao cô ấy lại khóc.

Mẹ tôi, một người phụ nữ rất thích cằn nhằn con trai mình, nhưng lại rất biết quan tâm đến suy nghĩ của chúng tôi. Thực ra đối với tôi, mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.

Bất giác tôi mỉm cười ngốc nghếch. Hạnh phúc quanh tôi thật sự giản đơn.

“Thôi mẹ lên phòng đây, hai đứa cứ ngồi tâm sự nhé.” Mẹ tôi xua xua tay, “Thằng Phong lát nữa nhớ uống thuốc đấy. Con với cái, mất dạy!”

Tôi khổ sở nhìn theo cái dáng người của mẹ, không biết nên nói gì hơn. Sau khi bêu xấu con trai mình thì đủng đỉnh buồn thêm một câu “Mất dạy” rồi biến mất, tôi thực hết cách với mẹ tôi luôn rồi.

“Phong, anh sốt?” Lúc này Diệu Linh mới nhích người lại gần tôi, cô áp má lên cái trán nóng hầm hập của tôi, lo lắng: “Sao không nói với em? Anh đã uống thuốc chưa?”

Tôi mỉm cười, lắc đầu. Sao tôi dám liên lạc với cô ấy chứ? Mà khoan, vì sao cô ấy bỗng dưng lại có thể tới chỗ của tôi?

“Sao em lại tới nhà anh giờ này? Em không sợ ba mẹ biết sao?” Tôi nhíu mày, xoa xoa hai má lành lạnh của cô ấy mà hỏi.

Diệu Linh cụp đôi mi, phụng phịu: “Ba mẹ em không có nhà…”

Tôi “À” một tiếng rồi im lặng. Dù trong lòng còn nhiều câu hỏi, nhưng lúc này chính tôi lại không muốn nói ra. Tôi sợ làm cô ấy mất hứng, sợ làm cô ấy không vui.

“Sau khi nhận được điện thoại của Quân, em đã rất lo sợ. Em sợ nhiều lắm, em sợ mình không được gặp lại anh nữa!” Diệu Linh dựa đầu vào vai tôi, cô ấy vuốt ve nhẹ cái cằm của tôi, “Em sợ mình sẽ mất anh…”

Tôi ôm chặt cô ấy hơn, rồi nhẹ hôn lên mái tóc của cô ấy: “Làm sao có thể được? Trừ khi em không cần anh nữa.”

Trừ khi, em không còn yêu anh.

Diệu Linh hốt hoảng lắc đầu: “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Em… em xin lỗi về chuyện ngày hôm qua…”

Tôi im lặng không đáp lời. Chuyện hôm qua, cơ bản là tôi không thực sự muốn nhắc đến. Chỉ là, trong lòng tôi vẫn còn rất đau khi nghĩ lại mà thôi.

“Sao anh không hỏi em?” Diệu Linh ngước mắt nhìn tôi, “Anh là người thích ngược đãi bản thân hả? Anh như vậy sẽ rất thiệt thòi biết không?”

Tôi cười khổ. Từ lúc nào mà tôi lại thành thằng thích bị ngược đãi vậy?

“Người đó, là con trai của tổng giám đốc chỗ ba em làm…” Diệu Linh thở dài, “Dạo gần đây, không hiểu vì lí do gì, ba em bị người ta lôi kéo vào một vụ bê bối thất thoát lớn. Nếu em không lấy lòng con trai của tổng giám đốc, nhờ vả anh ta nói hộ ba mình vài lời, thì rất có thể ba em sẽ bị công ty sa thải…”

Bỗng dưng lòng tôi co thắt, tôi nâng cằm cô ấy và phủ xuống một nụ hôn. Hóa ra, thằng hèn nhát và ích kỷ luôn luôn là tôi! Tôi không thể giúp được gì cho cô ấy, mà thậm chí còn khiến cho cô ấy đau đớn nhiều thêm.

Tôi thực sự là một thằng tồi!

“Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải chia sẻ cùng em nhiều hơn…” Tôi vuốt ve mái tóc của Diệu Linh, đau lòng nói, “Quan hệ của bọn mình, để khi ba em ổn định lại, chúng ta sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói…”

Diệu Linh lắc đầu: “Em không muốn giấu diếm nữa đâu, em không muốn làm anh buồn. Em sợ lắm!”

“Bây giờ đây là điều tốt nhất cần làm mà, không phải sao? Chỉ một thời gian thôi, anh và em cùng cố gắng nhé?”

Thật lâu, cô ấy mới cắn cắn môi và gật đầu. Không hiểu sao lúc này, tôi lại thấy chính mình an tâm hơn nhiều. Chỉ cần cô ấy nói, tôi sẽ tin. Chỉ cần cô ấy muốn, tôi nhất định sẽ làm được.

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN