“À mà sao tự dưng Quân lại gọi cho em?” Tôi sực nhớ ra cái cốt lõi của cuộc gặp đầy bất ngờ tối nay, không khỏi nghi ngờ thắc mắc.
“A… Chuyện là, bỗng dưng cậu ấy gọi rồi nói anh xảy ra chuyện… Em sợ lắm nhưng chờ mãi mới có thể ra khỏi nhà. Thật may là anh không có việc gì cả. A, anh mau uống thuốc đi, người nóng hơn mất rồi!”
Thằng khốn nạn đó, được rồi, ông sẽ xử mày sau! Nói gì không nói, lại nói mấy lời khiến cho người ông yêu phải sợ hãi. Ông đây sẽ bóp cổ rồi treo giò mày lên, thằng khốn Mạnh Quân!
Tôi thầm chửi rủa một trận trong lòng, rồi mỉm cười với Diệu Linh. Quả là ngồi một lúc tôi đã thấy hơi nặng nặng đầu rồi. Thế là sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Diệu Linh cũng bắt ép được tôi uống cả một đống thuốc tởm lợm vào bụng.
Xem ra trên đời này, chắc chỉ có cô ấy là bắt ép được tôi làm mọi điều dù là tôi không mong muốn. Ách, đúng là chết vì gái mà!
~o0o~
Sớm hôm sau, tôi cùng mẹ bắt chuyến xe khách về quê từ sớm. Lần này về chúc Tết mọi người, nên tôi phải tay xách nách mang bao nhiêu là thứ đồ lỉnh kỉnh, nào mứt, nào rượu, nào kẹo bánh… Cũng may là xe đỗ ngay trước cổng nhà ông nội, nếu không chắc chắn tôi sẽ bị mấy chục kí trên người vật cho chết mất.
Vừa bước chân xuống xe, tôi đã nhìn thấy đứa em họ mặt mày tái xanh tái mét đứng ngoài cổng, bộ dáng thấp thỏm không dám vào bên trong. Tôi khó hiểu, liền cùng mẹ tới bên cạnh và đập đập vào vai nó. Thằng bé giật mình hốt hoảng: “Ơ anh Phong, cháu chào bác ạ…”
Tôi cười cười, huých vai nó: “Mày làm gì mà đứng thập thò không vào nhà vậy? Lại trốn đi chơi bị cô chú mắng à?”
“Không phải, anh… Có chuyện rồi, thật ra là…”
Thằng bé chưa kịp nói hết câu, bên trong sân đã nghe tiếng đồ sứ đổ vỡ “Xoảng, xoảng, xoảng”. Tôi khó hiểu định đưa tay đẩy cánh cổng, nhưng giọng một người đàn ông ồm ồm vang lên khiến cho đầu óc tôi quay cuồng: “TAO NÓI RỒI, NGÔI NHÀ NÀY LÀ DO ÔNG CỤ ĐỂ LẠI CHO TAO, CHÚNG MÀY MAU CHÓNG CÚT KHỎI. ĐÂY LÀ TÀI SẢN CỦA TAO.”
Đúng rồi, dù cho là bao nhiêu năm đi nữa, tôi vĩnh viễn ghi nhớ chất giọng của ông ta.
Tôi quay sang mẹ, mặt mẹ đã chuyển màu trắng bệch từ lúc nào. Chưa kịp phản ứng, tôi đã thấy mẹ vội vàng đẩy cổng bước vào trong. Tôi nhanh chóng theo sau, níu cánh tay của bà: “MẸ, KHÔNG ĐƯỢC…”
Nhưng tôi đã không còn kịp nữa, mẹ tôi đã tới giữa sân, bà bàng hoàng chết sững nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này vẫn thế. Ngoài mái tóc đã điểm vài đốm bạc, thì gương mặt vẫn còn mang phong thái cực kì nho nhã và thanh lịch. Cặp kính trên mặt dường như càng làm dày thêm cho lớp vỏ ngụy trang để trở thành một người đàn ông đứng đắn… Ông ta có chút sững lại khi nhìn thấy mẹ con tôi, nhưng ngay lập tức lại nhếch miệng cười, một nụ cười cực kì xấu xa và vô lại: “Mười mấy năm rồi, tôi tưởng bà chết xó nào chứ ha ha ha…”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, đứng che chắn trước mặt mẹ tôi. Lúc này tôi mới chú ý xung quanh, mọi đồ sứ đắt tiền mà ông nội hao công sưu tầm đều bị đập bể tanh bành. Cô chú tôi, người cố gắng thu lượm những mảnh vỡ, người thì trừng trừng mắt nhìn ông ta.
“Ông rốt cuộc trở lại đây làm gì?” Tôi gằn từng chữ một, “Để cho cả nhà chúng tôi được yên!”
“Thằng bất hiếu, giờ mày lớn rồi, mày định ăn cháo đá bát hay sao? Đừng quên tao là người sinh ra mày!” Ông ta nhếch mép, rít qua kẽ răng trắng bóng loáng đến phát tởm lợm.
“Ông không có tư cách để nói những điều này.” Tôi phá lên cười, “Tôi là do mẹ sinh ra và nuôi nấng, ông thậm chí tôi cũng coi như không bao giờ tồn tại.”
“Mày dám?” Ông ta bực tức nhìn tôi, “Đúng là đĩ mẹ đẻ đĩ con, ăn nói không coi ai ra cái gì…” Rồi ông ta nhìn ngó xung quanh thở dài: “Dù sao tao cũng đã trở về, chúng mày lo gói ghém cút khỏi đây. Cả hai mẹ con mày nữa, ngôi nhà ở trên thành phố chúng mày đang ở, cũng là của tao.”
Tôi cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi phải lấy tay lau đi vài giọt nước mắt. Trước sự kinh ngạc khó hiểu của ông ta, tôi từng bước tiến lại gần, lạnh lùng mặt đối mặt: “Ông nghe rõ đây: một là ông cút, chúng tôi sẽ nể tình mà cấp cho một ít tiền. Hai, là ông đợi mà ngồi tù đi, BA ạ!”
Đúng vậy, ba tôi, ông ta đã trở về, trở về sau mười mấy năm bặt vô âm tín.
Tôi trừng mắt, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà mình xem như không tồn tại. Ông ta muốn tài sản sao? Ha ha, được, cứ bước qua xác tôi đi đã.
Đề xuất Voz: Nhẹ Nhàng Đêm Khuya - Câu Chuyện Tuổi 23