Logo
Trang chủ

Chương 64

Đọc to

Tôi nhíu mày, quay ngoắt ra ngoài cửa ngồi. Đằng sau, tiếng mẹ vẫn tiếp tục tra vấn: “Mày cứ nói thật đi, cô bé Thu Hương lúc sáng tới có phải bạn gái mày không?”

“Aish, mẹ kì cục quá!” Tôi hết nhịn được, cáu gắt, “Đó là bạn, là bạn đấy mẹ!”

“Có thế thôi mà cũng cáu.” Mẹ tôi bĩu môi.

Vì đây là lần thứ hai mươi hai trong một tối mẹ hỏi con rồi đấy!

Định bụng bắc ghế ra trước sân ngồi, nhưng lại bị mẹ chửi cho một trận: “Mày đang ốm còn định hứng gió cho ốm thêm hả? Có vào ngay không? Con với cái, mất dạy!” Rồi mẹ tôi nói thêm: “Mày đi nghỉ sớm cho khỏe người ra, mai còn về quê với mẹ.”

Tôi vâng dạ cho qua, rồi đợi mẹ lên phòng là len lén ra trước cửa ngắm trời đất. Trời mưa nhè nhẹ, cái không khí mùa xuân thoáng đãng bao quanh cơ thể, khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với việc ru rú trong phòng. Tôi trùm mũ của chiếc áo nỉ hoodie lên đầu, sỏ tay vào túi mà lững thững đi ra gốc cây chiếc cửa nhà mà ngó nghiêng. Phóng tầm mắt ra quanh con phố vắng, bất chợt trái tim tôi đánh thụt một nhịp. Thân ảnh quen thuộc kia đang từng bước lặng lẽ tiến về phía tôi…

“Phong…” Cô ấy run rẩy cất tiếng gọi tên tôi.

Trong đầu một mảng trống rỗng cùng nghi hoặc, tôi thầm tự thấy mình chắc sốt cao quá mà nảy sinh ảo giác rồi. Chính là lúc định xoay lưng rời đi nơi khác để bỏ lại cái ảo ảnh kia, tôi lại bị ai đó kéo lại, ôm thật chặt vào lòng. Người đó tựa vào lưng của tôi, nghẹn ngào nức nở.

Cơ thể tôi run lên, cảm giác ấm áp bao trọn cả cơ thể. Hơi thở của cô ấy phả bên tai nóng hầm hập, tôi nghe trái tim mình như bị ai gõ lên từng cái đau nhói.

“Anh… anh có sao không? Anh có đau chỗ nào không? Em sợ lắm, Phong…” Diệu Linh ôm chặt lấy eo tôi, cô ấy vùi mặt vào lưng tôi mà khóc nức nở.

Bờ vai tôi mềm nhũn, miệng run run không thể thốt lên lời nào. Cô ấy đang khóc, thực sự khóc nhiều lắm! Tôi có thể cảm nhận được một mảng lưng áo mình đã thấm đẫm nước mắt rồi. Đau lòng chạm nhẹ vào bàn tay lạnh buốt của Diệu Linh, tôi xót xa cảm nhận sự run rẩy của cô ấy. Phải làm sao cho đúng đây? Tôi không thể biết được.

“Đừng khóc, anh không sao…” Tôi siết chặt bàn tay, cố ủ ấm cho cô ấy, “Đừng khóc nữa, sẽ mệt lắm!”

Nhưng cô ấy lại càng khóc mãnh liệt hơn!

Tôi thở dài, cố gắng an ổn nhịp thở mặc dù đầu óc đang rối tung lên. Không dám động nhiều sợ cô ấy hoảng loạn, tôi yên lặng vỗ về trên đôi tay lạnh buốt kia.

Tại sao bỗng dưng tìm tôi và khóc nhiều như vậy? Có phải, tôi lại làm gì sai lầm rồi hay không?

“Vũ Phong!” Bất chợt Diệu Linh kéo tôi quay người, đối diện với đôi mắt sưng húp đẫm lệ kia. Cô ấy xoa xoa hai má tôi, rồi lần xuống cổ, rồi tay.

Tôi giữ chặt bàn tay hoảng loạn của cô ấy, đau lòng mà hôn lên một cái. Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng và thì thầm: “Không sao, em đừng sợ. Có anh ở đây rồi!”

“Anh thực sự không sao…” Cô ấy nức nở ôm lấy tôi, vùi cằm lên vai tôi mà nghẹn ngào, “Em đã sợ lắm. Em sợ nếu mình cứ yếu đuối mãi, em sẽ mất anh…”

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, cảm giác khó thở bao trọn cả cơ thể. Đúng là, tôi chưa bao giờ biết, cô ấy đã chịu nhiều áp lực như thế nào từ gia đình. Tôi ích kỷ, và chỉ nghĩ cho bản thân của tôi.

“Anh xin lỗi, Diệu Linh.” Tôi cố gắng giữ cho giọng của mình đừng run lên, “Xin lỗi em nhiều lắm!”

Diệu Linh nấc lên từng đợt, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, cô ấy chăm chú nhìn tôi: “Người anh nóng quá…”

Tôi mỉm cười vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô ấy, dường như mọi nỗi nghi ngờ, băn khoăn trong lòng đều được gạt phăng đi. Đang lúc định mở miệng trả lời, tôi đã nghe thấy tiếng của mẹ oang oang: “Thằng ranh kia, đã bảo lên nhà uống thuốc nằm nghỉ cơ mà, lại lêu lổng đâu rồi? Con với cái, mất… Ơ Diệu Linh hả…!?”

Aish, mẹ thật biết cách xuất hiện đúng lúc nha.

“Con cám ơn bác ạ.” Diệu Linh xấu hổ cúi đầu nhận chén nước lọc từ mẹ tôi, “Thật ra con với Phong…”

Mẹ tôi cười cười, ngắt lời: “Bác biết, bác biết mà. Hai đứa trông tình cảm như vậy, là từ lúc nào đó?”

“Mẹ à!” Tôi nhíu mày, trên mặt nổi đầy hắc tuyến, “Mẹ cứ như vậy mà tra hỏi sao?”

“Đương nhiên rồi, đến hôm nay mẹ mới hết nghĩ mày là người đồng tính đó!”

“Aish, mệt mẹ quá đi mất thôi!”

Thật sự thì, ai lại nghĩ con trai của mình như vậy bao giờ không cơ chứ? Thậm chí còn đi oang oang với người khác nữa. Không thể hiểu nổi được mẹ luôn!

Diệu Linh mỉm cười, cơ hồ mọi nét mệt mỏi đều đã tan biến theo. Lòng tôi giãn ra một chút, nhưng vẫn không ngừng cảnh giác cao độ với mẹ. Nếu mẹ bạn ngồi trước mặt bạn gái của bạn rồi nói những điều đáng xấu hổ nhất về bạn, bạn sẽ làm thế nào?

“Diệu Linh, thằng bé này lại phải trông cậy vào con thôi. Tuy nó lôi thôi, luộm thuộm, lại ngốc nghếch, lì lợm khó ưa, cũng không đẹp trai, lại hay gây lộn,…”

Đấy, biết ngay, tôi nói có sai đâu!

“… Nhưng mà nó thực sự là một thằng bé tốt bụng và biết cư xử đúng chừng mực. Bác chỉ lo lắng nếu nó làm con buồn bực…”

“Không đâu ạ.” Diệu Linh vội vàng ngắt lời mẹ tôi, “Phong đối với con rất tốt…”

Nhìn điệu bộ ngại ngùng của cô ấy, bỗng chợt lòng tôi có chút xuyến xao, trái tim lại đập thình thịch.

“Ây nha, sao thế được? Nó cực kì mất dạy, láo toét, hay chống đối và không nghe lời!”

Mẹ à, mẹ vừa nói con trai mẹ là ‘một thằng bé biết cứ xử đúng chừng mực’ đấy.

“Con có bao giờ cãi mẹ đâu?” Tôi bực mình phân bua.

“Mày đang cãi mẹ đấy thôi!”

Thật hết biết nói gì nữa.

Đề xuất Bí Ẩn: Mô Kim Quyết - Quỷ Môn Thiên Sư
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN