"Ý ông ta là muốn cướp tài sản?" Mạnh Quân nhíu mày, đập tay xuống bàn, "Làm gì có chuyện vô lý như vậy?"
Tôi sực tỉnh, hồn phách phiêu du trở lại với thân xác. Thở dài ngao ngán, tôi cầm quyển menu quăng xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống: "Tao cũng không ngờ được là ông ấy lại trở lại!"
"Mày tính sao?" Thằng Quân vỗ vai tôi, "Ông ta như thế gọi là chiếm đoạt tài sản đấy!"
Tôi lắc đầu, xị mặt xuống: "Lúc đó tao cáu, to mồm như thế, chứ có biết định làm quái gì đâu?"
"Ơ, thế cứ vậy mà bị ông ấy đuổi ra khỏi nhà à?"
"Còn lâu! Đuổi tao á, mơ à? Mẹ tao còn chưa lấy chổi quét ông ta một trận thì thôi!"
Kỳ thực, từ ngày ba tôi trở về, ông ta không ngày nào là không làm phiền đến mẹ con tôi. Lúc thì gọi điện, lúc thì xông hẳn vào nhà chửi bới. Đã gần hai tuần như vậy, tôi thực sự mệt mỏi quá. Ngoài mấy câu nói lặp lại đuổi ông ấy ra khỏi nhà mà ngày nào tôi cũng nói, thì tôi chẳng còn cách nào hay ho hơn cả.
Tôi đã từng nghĩ nhờ tới cán bộ địa phương can thiệp, nhưng mẹ tôi lại gạt đi. Mẹ nói không nên làm lớn chuyện, tự trong nhà giải quyết được rồi. Tôi cáu, cứ vậy ông ấy càng thêm mặt dày mà được đà làm tới! Tôi không chịu được, một người mười mấy năm bỏ đi với gái với tiền, giờ quay lại hành hạ mẹ con tôi.
"Sao không kể cho Diệu Linh biết?" Mạnh Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Bao giờ thích hợp sẽ nói..." Tôi mở chai nước gạo, ngửa cổ tu ừng ực, sau đó chùi mép: "Bây giờ cô ấy đã phải chịu nhiều áp lực lắm rồi, tao không muốn cô ấy lo nghĩ nhiều thêm!"
"Thằng kia, mày uống hết nước của bố rồi."
Tôi cười hềnh hệch, quăng cái chai trống không vào người nó. Đang định đứng dậy dọn bàn cho khách, đằng sau đã thấy bà chị ghê gớm đứng chống tay vào hông, mắt hằm hằm nhìn ra phía cửa ra vào, chanh chua nói: "Muốn cái gì nữa? Đầu năm không muốn gây sự nha cưng."
Tôi lạnh sống lưng, hướng mắt ra cửa xem đứa nào to gan thế. Nhưng chỉ cần nhìn qua một cái, tôi đã lập tức ủng hộ bà chị Hải Vân, quét cái tên đáng ghét này ra khỏi cửa.
"Nè, tôi có phải cái loại lúc nào cũng gây sự đâu?" Hắn nhíu mày, không hài lòng: "Đến ăn cũng không được à?"
Kể cả thế cũng bếch phục vụ nha bay!
"Cũng được, ăn nhiều thì phục vụ!" Bà chị khoanh tay trước ngực, mỉm cười, "Coi như bồi đắp thiệt hại lần trước mấy cậu gây ra."
"Được!"
Tên Hải Dương này thiệt là mặt dày, đã bị người ta oánh cho như thế vẫn còn có thể vác mặt tới đây được. Hắn đi đến một chiếc bàn, cởi giày và ngồi xuống tấm đệm. Tôi đành không cam tâm mà đưa quyển Menu tới trước mặt hắn mà làu bàu: "Mời chọn món!"
"Thiệt là không có tí lịch sự nào nha." Hắn nheo mắt nhìn tôi.
Chẳng lẽ tao phi cả cái quyển này vào mặt mày?
Thấy mặt tôi nổi đầy vân đen, hắn hắng giọng rồi bắt đầu quay ra gọi đồ. Mạnh Quân hình như cũng ngứa mắt, một mực đứng bên cạnh mà không thèm có tí nào gọi là phục vụ khách. Tôi bực mình, đợi một hồi vẫn chỉ thấy hắn lật đi lật lại cái menu chục lần. Chẳng biết tên thần kinh này hôm nay tới vì mục đích gì nữa!
"Phong, Quân, hai đứa đi dọn bàn kia đi, ở đây chị phục vụ!" Hải Vân cột mái tóc thật cao, rồi cười tươi đẩy uỵch tôi xuống dưới sàn.
Ặc, mạnh tay quá đi, đúng là phải cẩn thận với quyền đấm chân đạp của bà này thôi.
Tôi phủi quần áo, rồi đứng dậy cùng thằng Quân đi dọn bàn của khách đã ăn xong. Chính là hai thằng chúng tôi, không ai bảo ai, đứa nào cũng căng tai ra mà hóng chuyện. Chỉ là cái tay cứ giả vờ lau lau chùi chùi, dọn dẹp qua loa mà thôi.
Cái tai tôi thực sự làm việc đã hết công suất, cũng gọi là nghe bập bõm được một chút.
"Tôi ăn cái này, cái này với cái này, à cả cái này nữa..." Hắn chỉ loạn cả lên trong bảng menu.
"Mời đọc tên hẳn hoi, không tôi đem cậu ra làm thịt cho cậu ăn đấy!" Vâng, đây chính là bà chị của chúng tôi.
"Bình thường chỉ đối xử với khách cũng như vậy hả?"
"Bình thường tôi không trực tiếp làm."
"Tức là tôi đặc biệt?"
"Không, cậu mới trốn trại nên mới cần người bác sĩ là tôi!"
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo