Tôi với Mạnh Quân bấm bụng cười, nhưng rốt cuộc vẫn bị bà chị trừng mắt cho một cái, hai thằng hãi hùng mà vội vàng biến mất trong vài tích tắc. Đứng trong gian bếp, tôi với thằng bạn thập thò nhìn lén, dù chẳng nghe được cái gì nữa, nhưng trong lòng chúng tôi không khỏi phấn khích vì sắc mặt tên kia cứ thay đổi như tắc kè, hết xanh lét rồi trắng bệnh rồi sang đen xì xì. Có vẻ bị bà chị ghê gớm này dọa cho phát điên rồi.
----- Reng ---- reng ----- Điện thoại tôi rung lên bần bật, tôi vội vàng bắt máy ngay, không muốn vì tiếng động mà màn kịch đang coi dở bị phá vỡ.
"Alo?" Mắt tôi vẫn hướng về tên Hải Dương kia, coi cái mặt hắn mà muốn phì cười.
"Vũ Phong, mau về nhà!" Giọng của Diệu Linh hốt hoảng vang lên, "Anh đi mau lên..."
Cả cơ thể tôi cứng lại, bàng hoàng khi nghe được âm thanh đổ vỡ cùng tiếng khóc lóc van xin của mẹ vang lên qua chiếc điện thoại. Tôi sợ hãi, không cần thắc mắc vì sao mà Diệu Linh lại ở nhà tôi, nhưng đã cuống cuồng dặn dò: "Diệu Linh, em đưa mẹ ra khỏi nhà một lát, anh sẽ về ngay."
Nói rồi, không đợi cô ấy trả lời, tôi đã vội tắt máy.
Mẹ à, mẹ đừng khóc...
Lòng tôi một trận đau đớn, vội vàng tháo bỏ chiếc tạp dề đang đeo trên người. Thằng Quân thấy vậy liền hiểu ngay ra chuyện, bèn nhíu mày bảo tôi: "Để tao đèo mày về!"
Tôi không do dự, gật đầu luôn. Ban nãy đi làm tôi bắt xe bus, nên bây giờ muốn về nhanh chóng chỉ còn cách nhờ nó đèo về mà thôi.
"Đang trong giờ làm hai đứa tính đi đâu vậy?" Hải Vân nhíu mày, cất giọng choe chóe, "Muốn ăn đập sao?"
"Tụi em có chuyện gấp, khi về nói chị sau."
Nói rồi, tôi và Quân lao ra ngoài lấy xe phóng đi ngay. Trong lòng tôi không khỏi sốt ruột, hối nó phóng thật nhanh. Thằng này cũng đua xe giỏi, nên nó lạng lách trên đường như phim vậy. Là ngày thường thì chắc chắn tôi sẽ chửi cho nó một trận, nhưng hôm nay chắc vì nó mà tôi sẽ biết ơn mãi mãi.
Vừa tới cửa nhà, tôi đã thấy Diệu Linh đang đứng ôm mẹ tôi dưới gốc cây, không ngừng vỗ về bờ vai đang run lên của mẹ. Tôi đau lòng, vội vàng xuống xe, hùng hồn đi thẳng vào trong nhà.
Bên trong như một bãi chiến trường! Bàn ghế xộc xệch, đồ sứ vỡ tan thành từng mảnh trên sàn, mọi thứ bới tung... Cảnh tượng này không khác gì cái ngày ông ta bỏ mẹ con tôi mà đi.
"Sao, mày cũng về rồi à? Mau chóng cút ra khỏi đây trước khi..."
Không đợi ông ta nói hết, tôi lao lên, thẳng mặt ông ta mà vung nắm đấm. Tôi có chết, cũng không bao giờ nhận tên khốn này là cha của mình. Không bao giờ!
Cơn giận dữ lên đến tột cùng, tôi cứ vậy mà nện xuống mặt ông ta. Ông ta trợn trừng mắt nhìn tôi, lắp bắp định lên tiếng, nhưng rốt cuộc lại bị tôi đấm văng một cái vào miệng.
"ÔNG LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ CÓ QUYỀN ĐÁNH ĐẬP MẸ TÔI? ÔNG CÒN DÁM VÁC MẶT VỀ ĐÒI TÀI SẢN SAO? ÔNG MẤT TRÍ RỒI!" Tôi căm phẫn mà hét vào mặt ông ấy, tay tôi vẫn nện xuống những nắm đấm thật đau.
Cho đến khi miệng ông ta đã hộc ra một ngụm máu, thần trí có vẻ mơ hồ, tôi mới được giọng nói bên tai làm cho sực tỉnh.
"Vũ Phong, mau dừng lại!" Mẹ tôi quỳ xuống bên cạnh tôi, giữ chặt bàn tay của tôi mà nghẹn ngào, "Mẹ xin con hãy dừng lại. Dù gì ông ấy cũng là ba của con, con đánh chết ông ấy, cả gia đình ta sẽ bị trời chu đất diệt. Con hãy ngừng lại, mẹ xin con..."
Tôi đau lòng nhìn mẹ của mình: "Mẹ à..."
"Mẹ xin con đấy, đừng đánh nữa, Phong à..."
Tôi bất lực buông cánh tay, ngồi bệt xuống sàn nhà. Lần đầu tiên sau mười mấy năm trời, tôi lại rơi nước mắt, rơi nước mắt vì mẹ...
Vì sao, cuộc sống của mẹ con tôi lại bất hạnh đến như vậy? Vì sao chứ? Tôi cắn chặt môi, không để những tiếng thổn thức mười mấy năm vỡ òa. Nước mắt tôi cứ tràn ra hai bên má, là lần đầu tôi chịu để mình yếu lòng, yếu lòng trước mẹ tôi.
"ÔNG MAU CÚT NGAY KHỎI ĐÂY, ĐỪNG ĐỂ TÔI ĐÁNH ÔNG CHẾT!"
Nghiến răng nghiến lợi, tôi gầm lên từng tiếng. Người đàn ông tím tái mặt mày như sực tỉnh, vội vàng từ dưới đất lồm cồm bò dậy, sợ hãi mà liêu xiêu lảo đảo bước qua đống đổ vỡ mà ra đến cửa. Thế nhưng ông ta vẫn quay lại mà cất giọng đe dọa: "Chuyện hôm nay tao sẽ ghi nhớ, mày nhớ đấy, chưa xong đâu. Chúng mày nên dọn đi trước khi tao còn tử tế!"
Không đợi tôi đáp trả, ông ta vội vã xoay lưng rời đi.
Mà chính là, tôi cũng không buồn nói chuyện nữa. Tôi nhìn mẹ tôi, chỉ mới hai tuần thôi, mẹ tôi đã gầy yếu và mệt mỏi nhiều đến như vậy. Mẹ đang khóc, bờ vai gầy của mẹ run lên trước cơn gió lành lạnh mang hơi thở mùa xuân thổi ập vào. Tôi dang cánh tay ôm mẹ vào lòng, cô gắng không để mẹ cảm thấy lạnh lẽo.
"Mẹ đừng khóc nữa, con xin lỗi..."
"Không, mẹ mới phải xin lỗi con nhiều. Chúng ta phải làm thế nào đây hả Phong?"
Nghe câu hỏi của mẹ, lòng tôi muôn phần bộn bề thêm. Như ngàn lưỡi dao cắm vào trái tim yếu mềm, người phụ nữ đáng thương ở trong vòng tay tôi mà nức nở nghẹn ngào.
Mẹ à, có phải mẹ đã mệt mỏi lắm rồi hay không?
"Phong, để em đưa mẹ lên phòng nghỉ ngơi!" Diệu Linh ngồi xuống, khẽ chạm vào cánh tay của tôi. Lúc này tôi mới sực nhớ tới bên cạnh còn có cô ấy, vội vàng ngước nhìn. Không biết từ khi nào mà gương mặt cô ấy cũng đẫm lệ và tái mét lại. Có lẽ ban nãy đã nhìn thấy những điều không hay từ ông ta đối với mẹ. Tôi lại càng thêm xót xa...
Đề xuất Voz: Quê ngoại