"Bác để con đỡ..." Cô ấy đỡ mẹ tôi từ từ đứng dậy rồi quay qua Mạnh Quân, "Cậu cùng anh ấy dọn dẹp đống này nhé!"
Chỉ thấy thằng bạn tôi nghiêm túc gật đầu, còn tôi vẫn như thằng ngốc mà thẫn thờ dưới đất. Đợi đến khi tiếng bước chân vang trên cầu thang đã dừng lại, Mạnh Quân mới lên tiếng: "Cứ như thế này không ổn đâu mày, chúng ta cần nghĩ ra giải pháp thôi!" Rồi nó ngồi xuống cạnh tôi, giữ chặt hai vai tôi mà hét: "Mày có thu hồi hồn phách trở về không? Tao đánh rắm vào mặt mày bây giờ."
Tôi nhắn nhó, kéo đầu nó xuống mà cắn một phát. Đang bực mình mày lại thêm dầu vào lửa có phải không?!
"A a đau, cái thằng khốn, bỏ tao ra!" Thằng Quân dãy dụa, nó càu nhàu: "Mày như chó thật ý!"
Tôi chùi nước bọt quanh miệng rồi bực mình đáp trả: "Tao đang tâm trạng đó, mày còn định làm tao cáu thêm à?"
"Mày nhìn đống này đi..." Nó chỉ quanh nhà tôi, "Bây giờ có dọn, mai ông ấy vẫn sẽ đến mà đập phá. Thế này thì mẹ mày không chịu đựng được đâu. Chúng ta phải mau chóng nghĩ ra biện pháp đi thôi."
Biện pháp sao? Tôi ngẩn người một chút. Chuyển nhà? Không có khả năng, chúng tôi đâu có nhiều tiền để mua nhà mới? Chỗ này thực sự rất tốt lại nằm ở con phố đông đúc, buổi sáng có thể cho thuê mặt tiền để người ta mở hàng, một tháng cũng được chục triệu. Hầu như mẹ con tôi sống dựa cả vào ngôi nhà này, sao có thể nói đi là đi được?!
"Tao vừa nghĩ ra cái này." Thằng Quân đột nhiên mắt sáng rực rỡ, nhìn tôi hồ hởi, "Mày có biết trong những lúc như vậy, người chúng ta cần tìm đến nhất là ai không?"
"Công an sao?" Tôi ngờ nghệch.
"Cha mày, thằng ngu, lúc nào mày cũng chỉ nghĩ được có vậy à? Người chúng ta cần nhất, chẳng phải là một vị luật sư hay sao?"
Luật sư? Tôi ngẩn người, trong đầu thoáng xuất hiện hình ảnh của bà chị Hải Vân.
"Đúng rồi, chính cái bà mày đang nghĩ tới đó." Thằng Quân vỗ tay đôm đốp, quả thực nó là con ròi trong đầu tôi rồi. Nó cười hí hửng: "Bà ấy chắc chắn giải quyết được vụ này."
Không hiểu sao bỗng dưng trong lòng tôi cảm thấy có ánh sáng. Đúng rồi, bà chị ý còn là một luật sư. Cãi nhau, oánh nhau giỏi như vậy, lại còn học luật ở nước ngoài nữa, ba tôi chắc chắn không thể làm khó được Hải Vân.
Đương lúc tôi định lên tiếng thì phía sau tôi đã vang lên giọng nói dịu dàng: "Anh có mệt lắm không ạ?"
Nãy giờ tôi vẫn ngồi phệt dưới đất, lúc này mới sực nhớ ra mà phủi mông đứng dậy. Tôi mỉm cười: "Anh không sao đâu. Xin lỗi em...về chuyện ban nãy, anh..."
Diệu Linh ngăn không cho tôi nói tiếp, cô ấy ôm chầm lấy tôi mà thủ thỉ: "Có phải anh rất mệt mỏi hay không? Sao không nói với em vậy?"
Tôi liếc nhìn Mạnh Quân, nó biết ý mà gãi đầu nói: "À, tớ đi dọn một chút bên trong." Nói rồi, nó nhanh lẹ chuồn vào gian sau.
Thở dài, tôi xoa mái tóc mềm mượt của cô ấy mà nói: "Anh không muốn để em suy nghĩ nhiều, anh thực sự xin lỗi, không phải cố ý giấu em đâu."
"Em biết, em hiểu mà." Cô ấy ngước nhìn tôi, lo lắng: "Hứa với em, từ giờ chuyện gì cũng phải nói ra, không được giữ trong lòng, được không?"
Trái tim mệt mỏi của tôi dường như được xoa dịu bởi tình yêu thương của người con gái trước mặt, tôi mỉm cười gật đầu rồi lại ôm thật chặt cô ấy: "Diệu Linh, thực sự cám ơn em..."
Chỉ thấy khóe miệng của cô ấy cong lên một đường hoàn hảo, mi mắt chợt khép lại, Diệu Linh phủ lên môi tôi một nụ hôn ấm áp.
Đề xuất Voz: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta: Chúng ta - Thanh xuân