Logo
Trang chủ

Chương 81

Đọc to

Diệu Linh ngồi thẳng người dậy, khoanh tay trước ngực rồi lườm nguýt tôi. Thật muốn nói rằng nếu cứ lườm vậy thì rất dễ lác mắt, nhưng tôi nhịn được, tôi chỉ cười cười nhìn cô ấy.

“Nếu mà lần sau còn đi muộn, em CẮT!”

Oắt đờ pháp? Ma nữ hiện hình!

Tôi nuốt ực nước bọt một cái, vội vàng tóm lấy bàn tay đang làm hình cái kéo của cô ấy. Tôi khổ sở mà cười: “Cắt rồi sau này em hối hận đấy.”

“Sao mà em phải hối hận?” Cô ấy chu môi.

Chả nhẽ anh phải ‘đè’ em ra thì em mới hiểu?

Tôi đầu hàng: “Tuyệt đường con cháu về sau…”

“Cũng được, khỏi đi cùng gái!” Cô ấy cười nguy hiểm, “Ủa sao càng ngày anh càng đẹp trai thế nhỉ? Hết xinh xắn đáng yêu rồi, haizz!”

Tôi vừa bực mình, vừa buồn cười: “Em thở dài cái gì? Vẫn còn nghĩ anh là Gay đó hả?”

Cô ấy cười khanh khách, ôm lấy cánh tay của tôi mà tựa đầu lên vai tôi: “Anh là chồng của em!”

Tôi ngẩn người, khóe môi không tự chủ mà cong lên một đường hạnh phúc. Cảm giác kẹo ngọt tràn đầy con tim, tôi xoa xoa má của Diệu Linh, làn da mịn màng của cô ấy cũng cư nhiên mà ửng hồng.

Con gái, không cần quan trọng ngực to hay nhỏ, mông cong hay lép, eo mỡ hay thon gọn… Mà với tôi, xương quai xanh cùng bờ vai mới chính là quyến rũ nhất! Thế cho nên lúc này, tôi như bị thôi miên mà nhìn chằm chằm vào xương quai xanh tuyệt đẹp thấp thoáng sau chiếc áo Hoodie của Diệu Linh, cảm giác bên mép mình hình như còn chảy dãi ra nữa rồi.

Tôi không kiềm được mà cúi đầu hôn lên cổ của cô ấy, bất kể là đang ngồi trong lớp. Cô ấy giật mình, người bỗng run lên, vội vàng đẩy đầu tôi ra.

“Anh làm gì thế?” Cô ấy hốt hoảng ngồi nhích xa tôi ra một chút, “Đang ở trong lớp đó!”

Sững người một chút, tôi xấu hổ gãi đầu: “Anh xin lỗi, nhưng anh không phải là có ý xấu đâu…”

Mẹ kiếp, rõ ràng là vừa giở trò với con gái nhà lành mà miệng đã chối phăng được luôn. Tôi thầm chửi mình là thằng khốn nạn.

“Nhịn đi!” Ai ngờ cô ấy bĩu môi mà nói, “Đợi sau này cưới về rồi thì là của anh tất!”

“Hả?” Tôi ngỡ ngàng, vẫn chưa hiểu rõ lời của cô ấy cho lắm.

“Anh có biết khi con trai hôn lên cổ người con gái mình yêu, nghĩa là có ý gì không?” Diệu Linh mỉm cười, sát lại gần phía tai tôi mà thì thầm: “Là khi anh ấy ham muốn thể xác của cô gái mình yêu đó!”

Tôi thực sự muốn sặc cả máu mũi sau khi nghe cô ấy nói. Thậm chí đến nụ hôn vô tình của tôi cũng thành ra có ý nghĩa như vậy, tôi thật muốn đào cái hố để chôn sống mình mà.

“Anh… anh không biết…”

“Thôi được rồi, mau học thôi, thầy vào kìa.”

Diệu Linh lấy lại bộ dáng nghiêm túc, mặc dù trên miệng vẫn nở nụ cười nguy hiểm như cũ mà đối với tôi. Thật không hiểu nổi con gái nữa! Cơ mà, cô ấy cũng có phần đúng đó chứ. Ban nãy chẳng phải tôi cứ dòm cơ thể của cô ấy hoài hay sao, thậm chí còn nghĩ đến những điều đáng xấu hổ nữa.

Tôi rùng mình một cái, ép mình không được phép suy nghĩ tào lao. Chỉnh đốn tư thế, tôi nghiêm túc nhìn lên bảng để nghe thầy giáo nói. Cơ mà, mọi người biết rồi đấy, đi học mà ngồi cạnh người yêu của mình thì có thánh mới tập trung với chịu để cho đối phương yên ổn.

Diệu Linh gác chân lên đùi tôi, còn quặp luôn vào bắp chân tôi như một con rắn vậy. Không chỉ thể, cô ấy còn cứ thi thoảng nhìn tôi một cách thật chăm chú, rồi cầm lấy ngón tay tôi mà cắn cắn. Khổ sở lắm tôi mới cho vào trong đầu được một phần ba những gì thầy giáo nói, còn lại cứ phải lật tung quyển sách lên tìm công thức mà đọc. Cho đến khi bàn tay lạnh ngắt của cô ấy bỗng thọc thẳng vào trong bụng của tôi mà xoa xoa, tôi mới không thể nhịn được nữa bèn năn nỉ: “Chúng mình đang học mà…”

“Cái này em hiểu hết rồi!” Vẫn ngây thơ nhìn tôi trong khi bàn tay không ngừng vuốt ve dần lên phía ngực, “Trước giờ em không để ý nha, anh cũng có cơ bụng đó nhỉ!”

Làm việc chân tay từ nhỏ tới lớn, tôi tuy trông dễ nhìn lại gầy gầy nhưng cũng có cơ bắp và cực kì săn chắc, chứ không hề mảnh dẻ giống thanh niên hoi. Ở cạnh cô ấy, tôi đã kiềm chế lắm rồi, bây giờ cô ấy lại còn cứ đùa bỡn như vậy nữa, thật muốn giết chết tôi đi cho xong!

Tôi giữ lấy bàn tay của Diệu Linh, rồi nhỏ giọng: “Mọi người nhìn thấy bây giờ, bây giờ đang trong giờ học đó!”

“Thì sao?”

Tôi còn biết nói gì nữa đây?!

Vất vả chờ tiếng chuông tan học reo lên, lúc này Diệu Linh mới chịu buông tha cho tôi. Cô ấy đứng dậy, vui vẻ thu dọn sách vở. Tôi thả lỏng cơ thể, nhìn cô ấy cực kì buồn bực, muốn giận mà không thể giận nổi.

Có lẽ vì tôi yêu chiều cô gái này thành thói quen mất rồi. Một thói quen mà không thể nào sửa chữa được nữa.

“Anh định ở lại đến tối thật hả?” Diệu Linh phụng phịu nhìn tôi, dùng dằng hơn mười lăm phút rồi vẫn chịu đi về.

Tôi mỉm cười, véo véo hai đôi má đáng yêu kia mà nói: “Anh không tia gái đâu, anh thề mà. Anh vào trung tâm thương mại kia tìm quán ăn, rồi tiện làm thảo luận buổi tối luôn. Em về mau lên, ăn cơm rồi đi nghỉ trưa.”

Diệu Linh cắn cắn môi suy nghĩ, rồi sau đó thở dài: “Em nhắn tin là phải trả lời ngay đó. Không thì em cắt!” Lại giơ tay làm hình cái kéo.

Đề xuất Voz: Hành trình lấy vợ =)))
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN