Cảm thấy gai ốc của mình bắt đầu nổi lên, tôi nuốt nước bọt ực một cái, rồi cười trừ vâng vâng dạ dạ hối cô ấy mau chóng về mà. Dùng dằng thêm gần mười phút nữa, Diệu Linh mới chịu đón xe để về, còn cứ ngoái đầu phụng phịu nhìn tôi nữa. Tôi vẫy vẫy tay mỉm cười, cảm giác có chút như là dỗ dành một cố nhóc tiểu học vậy. Chắc chắn sau này tôi còn phải dành nhiều thời gian để dỗ cô ấy nữa đây!
Chờ cho chiếc xe đã khuất bóng, tôi mới xoay người đem bước chân vào khu trung tâm thương mại. Chưa vội tìm quán ăn, tôi đi một vòng để ngắm nghía các gian hàng.
Ôi đệch, cái gì cũng đắt như vàng giả. Tôi chép miệng, mấy nơi như thế này đúng là chỉ dành cho đại gia giàu có. Người bình dân như chúng tôi đây, có vào cũng chỉ để ngắm nghía, chứ bảo mua chưa chắc mấy nhân viên sang chảnh đã bán.
Tôi cũng chẳng thèm để ý thái độ hách dịch khi mấy nhân viên nhìn tôi, vì họ biết thừa tôi là sinh viên, làm gì có tiền nên cũng chẳng thèm mồi chào. Thong thả đi lên thang máy, tôi hướng tới tầng năm – nơi các cửa hàng ăn với giá cả hợp lý được hầu hết các nhân viên công sở ghé tới. Chẳng qua tôi cậy bây giờ mình đi làm cũng có tiền một chút, không phải ngửa tay xin tiền của mẹ, nên mới dám tới những chỗ như thế này. Chứ không bình thường, tôi sẽ dành dụm tiền để thi thoảng mời bạn gái tôi đi ăn.
Có điều, Diệu Linh luôn từ chối tới những nhà hàng sang trọng, mặc dù trong người tôi chắc chắn đủ tiền để chi trả. Tuy cô ấy toàn nói rằng bản thân chỉ thích ăn những món ăn vỉa hè, nhưng trong lòng tôi hiểu, là vì cô ấy sợ tôi tốn kém, và bởi vì cô ấy thương tôi.
Dù nhiều khi tôi cảm thấy tự ti một chút, nhưng trong lòng tôi cũng thật sự ngọt ngào. Cô gái tôi yêu, là người luôn biết suy nghĩ cho tôi!
“Sao? Tôi nói không đúng sao? Nhân vên các người thái độ hách dịch như vậy là sao? Nhìn tôi giống như thiếu tiền lắm à mà đuổi?”
Cái giọng oang oang này thực sự không lẫn vào đâu được, dù cách xa cả ngàn cây số, tôi vẫn có thể nhận ra. Tôi nheo mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của đồng chí bí thư. Rốt cuộc cũng thấy, tôi vội vàng dừng lại ở tầng bốn, len qua đám đông hiếu kì để tìm tới nhân vật chính của cuộc náo loạn này.
“Này cậu kia, rõ ràng cậu đã ở đây lựa đồ gần nửa tiếng đồng hồ, tôi mới nhắc nhở một chút cậu đã làm loạn lên rồi…” Một nam nhân viên hùng hồn cãi lại, còn nhếch mép đầy khinh thường.
“Cái thái độ đó của anh là sao hả?” Minh Nhật càng thêm tức giận, “Ở đây có camera giám sát, chính anh nói với tôi là ‘Không mua thì ra ngoài’, giờ anh có dám mở lại đoạn phim đó cho tất cả mọi người đứng đây xem không hả?”
Xung quanh đều “Ồ” lên rồi gật đầu ủng hộ. Lúc này nam nhân viên kia mới tức tối mà gân cổ cãi: “Con trai con đứa gì mà cãi cùn như đàn bà! Chẳng nhẽ anh là dân đồng tính?”
“Cái gì? Mày nói cái gì?” Đồng chí bí thư chỉ thẳng vào mặt người kia, nước miếng phun tùm lum: “Mẹ kiếp, Gay thì sao mà không Gay thì sao, liên quan quái gì đến cái thái độ phục vụ của mày với khách hàng? Người đồng tính họ động đến mồ mả tổ tiên mày à mà mày dám nói như thế? Được, hôm nay ông phải dạy cho mày một bài học!”
Nói rồi, thằng Nhật sắn tay áo, hùng hồn lao lên định quyết chiến. Lúc này tôi mới sực tỉnh, vội vàng lao lại can ngăn.
Hình như nó bị bất ngờ, bèn hung hăng gạt một đấm vào mặt tôi. Choáng váng, tôi ôm đầu kêu “Á” lên. Lúc này hình như mới nhận ra giọng của tôi, thằng Nhật sững sờ vội vàng thu lại mọi hành động, vội vàng hỏi: “Ơ, sao lại là mày hả Phong? Mày có sao không?”
Tôi nhăn mặt, thầm chửi một trận trong bụng, nhưng vẫn kéo nó lại đằng sau rồi hướng tới nam nhân viên đang há hốc miệng kinh ngạc kia mà nói: “Anh không tôn trọng khách hàng, như vậy là anh sai. Còn bạn tôi có lỗi, chính là nó đã bước chân vào một cửa hàng mà nhân viên học thức vô cùng kém như thế này!”
Nói rồi cũng chẳng cần để ý đến thái độ kinh ngạc của tên nhân viên kia và mọi người xung quanh, tôi vội kéo xềnh xệch đồng chí bí thư ra khỏi đám đông nhộn nhạo này.
Ngồi phịch xuống ghế trong một quán cơm công sở, tôi quắc mắt nhìn nó: “Mày bị điên à, xíu chút nữa là bảo vện vào lôi cổ mày đuổi ra rồi đấy!”
Đề xuất Voz: Casino ký sự