Thằng Nhật hẵng còn ấm ức, nó nhăn mặt như cái đít khỉ: “Tao không phục! Tao mới ở đó chưa đầy mười lăm phút, muốn mua cái áo tặng bố mà bị thằng đó đuổi đi.”
“Ở ngoài thiếu gì mà phải vào cái nơi này mua cho đắt rồi còn bị coi thường?” Tôi càu nhàu, “Mày còn cho tao một đấm oan lên đầu nữa đấy!”
“A, tao xin lỗi…” Nó lúc này mới thu lại cái vẻ trợn mắt trợn mũi hung hăng, vội vàng gãi gãi đầu ngại ngùng.
Tôi “Hừ” một tiếng, rồi sau đó gọi hai phần cơm, cho nó và tôi luôn. Tôi biết cái thằng này mà, một khi không về nhà buổi trưa thì nó sẽ lêu lổng đi chơi mà chẳng thèm cho một hạt bụi nào vào bụng. Bởi mấy lần ngồi net với nó tôi cũng đủ hiểu rồi, nên dứt khoát tôi tự mình gọi cơm cho cả hai.
“Ê…” Tôi bất chợt lên tiếng, “Mày… mày thích Diệu Linh thật à?” Thật ra vấn đề này tôi không muốn hỏi đâu, dù đã hết bực mình với nó rồi, nhưng thi thoảng nhớ ra tôi vẫn không khỏi ức chế.
“Tao… chắc là không có…” Thằng Nhật ấp úng trước câu hỏi của tôi, nó lại càng thêm cúi gằm mặt xuống hộp cơm của mình: “Tao… hình như… hình như thích người khác…”
Tôi nhíu mày hơi khó hiểu. Lòng dạ đàn bà đã khó hiểu, lòng mề thằng này thì thuộc loại chắc rối hơn cả tơ vò. Tôi “Ừm” một cái, tuy có phần nhẹ nhõm vì nó đã suy nghĩ lại, nhưng chính là càng thêm khó chịu vì cái cách nó cắm đầu xuống bàn rồi thi thoảng liếc tôi như thế.
“Mày có ngẩng cao đầu lên không?” Tôi bực mình đưa tay vỗ đôm đốp vào lưng của nó, “Mày thích làm Tể tướng Lưu gù à?”
Thằng này vội vàng thẳng tắp sống lưng làm tôi giật cả mình. Tôi nhíu mày một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm. Chơi lâu với thằng này, chắc chắn tôi sẽ bị nó dọa cho giảm thọ chục năm mất.
“Phòng mày bừa bộn vãi!” Cơ mặt tôi giật giật khi nhìn thấy cái phòng to đùng hoành tráng nhưng vô cùng bừa bộn của đồng chí bí thư. Tôi đã được coi là bừa lắm rồi, thế mà thằng này còn khiến tôi phát tởm thêm một trăm lần. Tôi đưa chân đá đá cái vỏ lon nước ngọt đã mốc meo từ thuở nào dưới sàn, lại càu nhàu: “Mày phải dọn phòng đi, thối vãi ra.”
Nó bảo tôi về nhà nó, trong thì rõ to và đẹp, nhưng bước chân vào phòng nó là tôi cứ ngỡ mình vào phải chuồng lợn rồi. Tôi đem đống tạp chí lộn xộn trên giường, xếp gọn lên tủ sách, sau đó quay sang quát tháo: “Còn đứng đấy à, mày có định dọn cái chỗ này không thế?”
Tôi kì thực không phải nhiễm bệnh sạch sẽ, hay là vì mẹ suốt ngày bắt dọn phòng, mà là vì cái phòng này kinh đến mức không thể nào dành cho người ở được nữa. Thế là thằng Nhật vội vàng cùng tôi dọn dẹp, vừa lúi húi vơ vơ nắm quần áo bốc mùi vừa cười cười mà lí nhí: “Xin lỗi, hơi bừa…”
“Hơi cái beep! Mày nhìn đi, chắ đâu đó cũng có con chuột làm tổ cho xem!”
Thế là sau hơn nửa tiếng đi ra đi vào, cuối cùng chúng tôi cũng dọn được tàm tạm, mệt phờ người mà lăn phịch xuống giường.
“Này, mày sạch sẽ như thế, vì sau bạn gái mày… bạn gái mày chắc cực lắm nhỉ.” Bỗng dưng nó nhìn tôi cười cười.
Đề xuất Voz: Tôi Thay Đổi Từ Khi Có Siêu Năng Lực