Logo
Trang chủ

Chương 84

Đọc to

“Đếch phải tao sạch, mà do mày bẩn quen rồi thôi.” Tôi vẫn gối đầu lên khuỷu mà nhìn lên trần nhà, “Sau này vợ tao chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Nói tới đây, bất chợt tôi lại mỉm cười. Chính là vì tôi nghĩ tới Diệu Linh, không biết cô ấy đã ngủ chưa…

Ơ, khoan! Vẫn có gì đó không ổn! Chả phải từ trước tới giờ, thằng Nhật luôn nghĩ tôi là Gay sao, tự nhiên nó hỏi tôi vậy là có ý gì?

Tôi nghi hoặc quay sang nhìn nó, lại bắt gặp một ánh mắt cực kì quỷ dị. Chính xác là tôi cũng không hề biết tả như thế nào nữa…

“Mày đang thích ai hả Phong?”

Nó nhẹ giọng lên tiếng, lại chăm chú nhìn tôi. Bỗng dưng tôi nổi hết cả da gà, cũng là vì lo nó phát hiện ra tôi với Diệu Linh, liền giả bộ: “Vớ vẩn, làm gì…”

“Mày chắc chắn là có!” Nó vẫn ngữ điệu quỷ dị ấy mà hỏi tôi.

Không biết từ lúc nào nó đã nhích người lại gần tôi hơn, mà cũng chính tôi không biết rằng mình đã lui tới mép giường. Tôi vội vàng nằm xích vào một chút, định đẩy thằng này vào, nhưng chính là nó như tảng nam châm mà dính chặt lại vậy, có làm thế nào cũng chẳng xê dịch.

Tôi khó chịu lên tiếng: “Mày lùi vào trong đi, bố sắp rơi xuống giường rồi!”

“Không! Mày trả lời đi đã.”

Thở dài một tiếng, tôi chép miệng: “Mày muốn tao trả lời sao? Cứ hỏi đi hỏi lại một câu.”

“Mày là Gay?”

Ách, cái méo gì vậy trời?!

“Mày thích con trai?”

“…”

Tôi đúng ra là bị cứng họng, không thể thốt lên một lời nào. Thằng khốn này trước giờ vẫn nghĩ tôi là người đồng tính. Tôi bực mình, toan mở miệng trả lời, đã thấy nó lùi vào trong rồi quay lưng về phía tôi.

Mẹ kiếp, thái độ gì vậy?

“Này, mày kì thị tao đấy à mà sao phản ứng cái kiểu kia?” Tôi đạp đạp vào mông đít nó, “Sao tự dưng mày như con gái thế?”

“Mày coi tao là con gái à? …” Tôi nghe giọng nó hơi run run. Xúc động gì chăng?

Tôi nhắm mắt lại, ngáp dài, rồi “Ờ” đại một tiếng. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến mi mắt của tôi trùng hẳn xuống, thế là rất nhanh, tôi mơ màng tiến dần vào giấc mộng.

Chỉ là, hình như có ai đó vẫn đang nhìn tôi…

~o0o~

“Anh, mẹ ở nhà có sợ gì không?” Diệu Linh cắn cắn môi, bất an nhìn tôi.

Tôi rời mắt khỏi màn hình laptop, vỗ vỗ vào bàn tay cô ấy đang túm áo mình mà đáp: “Không việc gì, mấy hôm nay ông ấy không có qua phá!”

“Nhưng chỉ sợ, trước giông bão trời lúc nào cũng yên bình…”

Đúng là vậy, mấy ngày nay ba tôi, ông ta không có đến nhà để gây rối nữa. Nhưng điều này lại chính càng khiến tôi thêm bất an, chẳng biết ông ấy còn có những dự tính gì xấu xa nữa. Tôi vẫn luôn trong trạng thái tinh thần sẵn sàng ứng phó với mọi biến cố. Với lại, việc này tôi và Mạnh Quân cũng đã nói qua với bà chị Hải Vân rồi. Chị ấy nói dưới cương vị của mọt luật sư, chị ấy chỉ yêu cầu mẹ con tôi cung cấp về giấy tờ nhà đất, còn lại chị ấy sẽ lo. Được sự ủng hộ và bảo vệ của người thân, bạn bè, lòng tôi cũng ấm áp được phần nào.

“Em yên tâm đi, anh chính là ‘mưa gió’, ông ấy không qua nổi anh đâu he he!” Tôi cười, trấn an tinh thần của Diệu Linh.

“Em có thể cắn anh không?”

“Hả?!!”

Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Môn Phái Võ Lâm Đến Trường Sinh Tiên Môn
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN