Tôi gãi gãi đầu, thật không biết trả lời sao nữa. Chẳng nhẽ lại nói rằng cái xe lọc cọc kia đã bị tôi vứt một xó trong công viên? Hay là đang đi xe bus thì xe nó nổ lốp? Thôi dẹp, tôi xấu hổ đưa túi đồ ăn cho Thu Hương, lảng sang chủ đề khác: “Nhà cậu đẹp thật đấy! Mà để cổng như vậy, không sợ trộm vào nhà sao?”
Thu Hương lắc đầu, đẩy cửa kính sang hẳn một bên rồi nói: “Không có, vì tớ biết cậu đến mà.”
Ngạc nhiên một chút, tôi vẫn đứng chết chân ở ngoài bậc cửa ra vào: “Cậu gọi đồ nhiều vậy, trong nhà còn bố mẹ hả?”
“Không, là phần của tớ và cậu đó!”
“Hả?!”
Chưa kịp đợi tôi sắp xếp suy nghĩ một cách logic, Thu Hương đã kéo tôi vào trong nhà và kéo sập cửa ra vào. Cô ấy mang bịch đồ ăn đặt lên mặt bàn rồi hướng tôi mà cười cười: “Hôm nay là sinh nhật của tớ.”
Tôi ngớ người! Sinh nhật sao?
“Sao còn đứng đó? Vào đây đi…” Thu Hương vỗ vỗ cái ghế bên cạnh.
“A…” Tôi cởi giày, bước đến gần cô nàng. Toàn bộ nền ngôi nhà được lát bằng gỗ cao cấp, ôi mẹ ơi, chắc chắn ngủ trên sàn sẽ cực kì thích. Tự nhiên tôi muốn thử cái cảm giác nằm ườn dưới sàn quá!
“Cậu có phiền không, ở lại đây một lát… với tớ…”
Tôi nghe trong giọng nói của Thu Hương phảng phất một nỗi buồn khó tả, cũng không nỡ từ chối, tôi bèn ngồi xuống chiếc ghế bàn ăn màu trắng.
“Tớ xin lỗi, không biết hôm nay là sinh nhật của cậu…” Tôi áy náy trong lòng. Thực ra tôi chưa từng nhớ nổi ngày sinh nhật của ai ngoài mẹ cả. May mắn sau này nhớ thêm được của thằng Quân và hiện tại cả Diệu Linh nữa. Tổng cộng con số không vượt quá nổi hai người.
Thậm chí nhiều khi sinh nhật tôi, tôi còn chẳng để ý nữa cơ!
“Chẳng phải bây giờ cũng biết rồi sao… Woa, ngon quá.”
Thu Hương như chẳng để ý đến lời tôi nói, cô nàng mở túi đồ ăn. Mùi hương của các món Hàn quốc tỏa lên nghi ngút trong không gian, dạ dày tôi cũng chẳng biết từ lúc nào đã kêu “rọc rọc”.
“Cậu đói hả?” Thu Hương mỉm cười, rồi kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, “Cùng ăn nha…”
Tôi gãi gãi đầu ái ngại: “Thật ra tớ đã ăn nhiều lắm rồi, nhưng không hiểu sao nhìn thấy đồ ăn là lại… như vậy.”
“Ha ha, cứ ngụy biện.”
Tôi thực sự không hề bị bỏ đói, mà thậm chí còn bị bà chị Hải Vân kia tống cho ăn muốn bội thực. Thế mà không hiểu vì lẽ gì, cứ tầm nửa tiếng bụng tôi lại kéo chuông inh ỏi. Tôi không dám nghĩ, một ngày tôi sẽ phát tướng và trở thành Phong ‘lợn’.
“Ba mẹ cậu…” Tôi mở miệng định hỏi, nhưng rốt cuộc lại bị Thu Hương ngắt lời. Cô nàng vẫn chia đồ ăn vào bát cho tôi rồi mỉm cười: “Họ không về…”
Có lẽ do tôi quá nhạy cảm chăng? Nhưng thực sự tôi cảm thấy nụ cười kia đem theo bao nhiêu ưu tư muộn phiền. Bỗng dưng lòng trùng xuống, tôi thở dài: “Tớ xin lỗi!”
Đề xuất Voz: Hoa Vàng Thuở Ấy