Cô nàng ngạc nhiên nhìn tôi, rồi cô cúi đầu không nói lời nào.
“Thu Hương, chúc mừng sinh nhật cậu.” Tôi giật lại tờ hóa đơn trên bàn, bỏ vào túi của mình rồi cười hề hề: “Bữa này, tớ khao.”
“Tớ nói là tớ mời rồi mà.” Cô nàng giữ cánh tay của tôi, “Không chơi như vậy nha.”
“Hì hì, tớ có nói là tớ nhận lời cậu mời chưa?”
Được rồi, là tôi mặt dày, nhưng tôi muốn làm cho cô ấy vui một chút mà thôi. Ngày sinh nhật không có người thân ở cạnh, chắc chắn là sẽ tủi thân lắm.
Bỗng nhiên Thu Hương nhìn tôi, cô ấy thở dài thườn thượt: “Cậu càng như vậy, tớ lại càng thích cậu thôi…”
Tôi tròn xoe mắt nhìn cô ấy. Tuy tôi biết rằng Thu Hương thích tôi, nhưng tôi chính là không biết mình nên làm gì để cô ấy không buồn và tổn thương. Nhiều lúc tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì nữa, cứ coi như không quen đi, thi thoảng chạm mặt còn đỡ ngại, nhưng tôi không làm được! Vì tôi coi cô ấy như một người bạn, nên tôi càng không thể làm những gì khiến mình day dứt. Đương nhiên, tôi không thể bỏ mặc bạn bè…
Tôi yêu Diệu Linh, còn Thu Hương, chỉ là bạn!
“Làm gì mà ngẩn người ra như thế?” Thu Hương gọi hồn tôi trở về thể xác, “Giỡn chút thôi!”
“A…”
Cười trừ, tôi gãi gãi đầu, bê món mì tương đen lên miệng mà ăn. Thu Hương cũng không nói thêm gì nữa, cô ấy yên lặng trầm ngâm. Không khí lúc này cực kì ngột ngạt, tôi ép mình lên tiếng, phá tan cái trạng thái ngại ngùng kia đi: “Hôm nay thằng Nhật không đến sao?”
Vu vơ hỏi như vậy, thế mà cũng đủ làm cho Thu Hương giật mình. Cô nàng buông đũa, nhíu mày thở dài: “Cái thằng đó càng ngày càng kì cục, không thể hiểu nổi nữa luôn…”
“Ủa nó có chuyện gì sao?” Tôi thật sự không để ý lắm, nhưng đúng là dạo này trên lớp đồng chí bí thư có trầm tính hơn hẳn.
Thu Hương lắc đầu nhìn tôi, cô nàng rốt cuộc cũng ngập ngừng lên tiếng: “Nó, đang yêu!”
Oắt đờ pháp?!!! Yêu sao? Bỗng dưng tôi rùng mình nhớ lại lần thằng đó tỏ tình với Diệu Linh, lòng bỗng nóng như lửa đốt. Tôi bèn hỏi dồn dập: “Nó yêu ai vậy? Chúng ta quen chứ?”
Nếu thật sự nó dám cả gan thầm thương trộm nhớ Diệu Linh của tôi, tôi sẽ lập tức đạp cho nó mấy đạp, gọt đầu bôi vôi thả trôi sông.
“Tớ cũng không chắc nó có bị gì không…” Thu Hương vẫn nhíu mày, tỏ vẻ cực kì không tin được, “… Nhưng nó nói, nó thích con trai!”
Sét đánh ngang tai tôi!
“Gay…. Gay… sao có thể, thằng đó… nó ‘thẳng’ cơ mà?!!!” Tôi lắp ba lắp bắp, đúng là không thể tin, từ trước đến giờ nó luôn là thằng châm chọc tôi cơ mà, “Chắc nó đùa thôi.”
Cô nàng nghiêm túc nhìn tôi: “Tớ nghĩ nó không đùa đâu…”
Loạn, loạn hết rồi! Vì sao xung quanh tôi, thế giới này bỗng dưng trở nên quay cuồng đến vậy? Tôi ngờ nghệch cắm mặt vào ăn tiếp, thực sự không nuốt nổi nữa cũng cố mà tọng xuống cuống họng.
Tôi không kì thị gì người đồng tính, bản thân tôi trước đến giờ luôn bị người ta nghĩ là Gay, cũng không sao cả. Nhưng việc thằng bạn trước giờ luôn gái gú tự nhận mình là đồng tính, thì tôi vẫn không hoàn toàn có thể tin và chấp nhận được.
Và tôi bấy giờ cũng vẫn cực kì ngây thơ, chẳng hề mảy may biết được những rắc rối sau này mình vấp phải…
Rắc rối lớn của cuộc đời tôi!
Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Pháp Sư (Dịch)