Tôi dắt xe lọc cọc trên đường. Thời tiết đã bắt đầu oi nóng, mồ hôi đổ ra túa xua trên cơ thể. Tôi bực bội quăng luôn xe bên lề đường, thầm chửi rủa vài tiếng. Tiên sư, đi giao đồ ăn mà vớ ngay phải con xe cũ rích của quán, thà lấy xe của tôi đi còn xịn hơn gấp một tỉ lần.
Tháo mũ bảo hiểm vắt lên gương xe, tôi càu nhàu rút điện thoại ra gọi cho Mạnh Quân: “Xe hỏng rồi thằng khốn, tao đang kẹt giữa đường đây, mau mau cứu trợ đi giao hàng cho kịp.”
Chỉ nghe thấy bên kia loảng xoảng tiếng bát đĩa rồi giọng nói hổn hển của thằng bạn tôi: “Chú tự giải quyết đi, ở đây đang bận quá.”
“Này, nhưng…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, thằng Quân đã ngắt máy.
Lại thêm một chập chửi rủa, tôi đành dắt xe vào một công viên gần đó, trả tiền để người ta trông giúp, còn mình thì ôm túi đồ ăn bắt xe buýt để đi đưa hàng.
“Đen như cầy!” Tôi dựa vào ghế, lẩm bẩm, “Chả biết còn gì xui hơn không nữa.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên bên tai tôi nghe bụp một cái to như sấm rền. Sau đó cả chiếc xe chao đảo lắc lư một hồi rồi dừng lại hẳn trong tư thế hơi nghiêng nghiêng về một bên. Trên xe đa phần là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, ai nấy mặt mày cũng tái mét lại. Tôi vội vàng đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng di chuyển lên phía trên xem tài xế có làm sao không.
“Mẹ kiếp, nổ lốp.” Giọng người phụ xe ở phía cuối vang lên, “May mà không sao.”
Đùa tôi à?!
Tôi lên tiếng hỏi bác tài: “Như thế này thì sửa mất bao lâu ạ?”
Bác tài xế đầu trọc mở cửa xe rồi nói: “Lâu đấy, mọi người đợi được thì đợi.”
Khỉ thật, tôi đang vội mà. Nhìn đồng hồ còn hơn mười lăm phút nữa là đến giờ khách nhận đồ ăn, tôi vội vàng nhảy xuống khỏi xe buýt. Cuộc đời tôi tệ nhất là ngày nào cũng sẽ gặp xui xẻo.
Cũng may chỗ này cách địa chỉ trên hóa đơn không còn bao xa, tôi chạy thục mạng cũng vừa hay kịp giờ. Đứng trước cổng một ngôi nhà khá đẹp, tuy không rộng như một biệt thự, nhưng nó cũng đáng tầm ước mơ của nhiều người rồi, tôi đẩy cánh cổng không hề khóa mà bước vào trong sân lát gạch đỏ vuông vức. Tiếng chim hót trên các cây cảnh dọc theo lối đi khiến tôi càng liên tưởng mình lạc vào một khu rừng giữa lòng thành phố trật trội.
Tôi bước lên những bậc thang đá hoa, cảm thấy đúng như mình đang đi vào cung điện vậy. Đưa tay nhấn chuông cửa, tôi tần ngần ngắm nhìn khung cảnh bên trong ngôi nhà sau lớp cửa kính. Thật kì diệu, cửa ra vào chỉ làm bằng cửa kính đẩy trượt, vậy mà chủ nhà cũng dám mở toang hoang cổng chính, chẳng lẽ không sợ trộm vào sao?
Bên trong nội thất cực kì hiện đại và sang trọng, chủ yếu là tông màu trắng tinh khiết. Tôi ngẩn ngơ đánh giá chủ nhân ngôi nhà cực kì sạch sẽ, lại không để ý cánh cửa đã mở bật ra từ lúc nào. Vội vội vàng vàng cúi người mở túi đồ ăn lấy hóa đơn đưa khách hàng: “Tôi tới giao đồ ăn, đây là hóa đơn ạ…”
“Không thèm nhìn khách hàng mà cứ ngẩn ngơ rồi cúi đầu loay hoay là tác phong làm việc của cậu đó hả?”
Nghe giọng nói của con gái quen thuộc bên tai, tôi lại thêm lần nữa ngờ nghệch mà ngước nhìn. Chính là, nhìn xong lại chỉ biết cười ngu xi:”Thu Hương, hóa ra là cậu đặt đồ hả?”
“Tớ cứ tưởng là cậu đi xe.” Cô ấy mỉm cười, “Nếu không thì tớ cũng chẳng phiền cậu như vậy đâu.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế