Logo
Trang chủ

Chương 89

Đọc to

Khi tôi về tới nhà đã là hơn chín giờ tối. Mệt nhoài dắt được cái xe vào bên trong nhà, tôi hết hồn khi thấy một cái bóng đen ngồi chồm hỗm trên ghế trong bóng tối. Khi mắt đã thích nghi được với bóng tối, tôi định thần lại rồi thở phào: “Mẹ, sao mẹ lại ngồi như thế kia?”

Mẹ tôi không trả lời, vẫn lặng lẽ ngồi lặng thinh ở đó.

Tôi rón rén tiến lại gần, rồi lay lay vai của mẹ: “Mẹ ơi…”

Nhưng thậm chí tôi còn chưa dùng sức, cả cơ thể của mẹ đã ngã nhào vào trong lòng mình. Kinh ngạc đến bất ngờ, tôi với tay bật công tắc điện trên tường.

Dưới ánh đèn tuýp sáng trưng, gương mặt mẹ tôi trắng bệch đến kinh hãi, mồ hôi từ trán và lưng túa ra thấm đẫm chiếc áo ở nhà mà mẹ đang mặc, đôi mắt nhắm nghiền cùng bờ môi run rẩy. Tôi sợ hãi, vội vàng nắm lấy bàn tay của mẹ.

Tay mẹ tôi lạnh toát!

“Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi.” Tôi lay lay người mẹ, cả con tim tôi như dần dần thắt lại khi cảm giác hơi thở của mẹ ngày một nặng nhọc và đứt quãng, “Mẹ sao thế này? Mẹ ơi!”

Mẹ tôi không đáp, trên cơ thể, cái lạnh buốt dần dần bao trọn.

Không chần chừ, tôi lập tức vội vàng bế mẹ trên tay, lao nhanh ra khỏi nhà và đón taxi đến bệnh viện gần nhất.

Hai mươi năm qua, tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ mất đi một điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời như lúc này. Tôi cũng chưa từng quan tâm, vì sao mẹ lại gầy như thế, vì sao mẹ lại nhẹ như vậy…

Tôi ôm mẹ trong lòng, cố gắng xoa xoa đôi bàn tay giữ lại hơi ấm, miệng không ngừng thúc tài xế đi nhanh. Day day hai bên thái dương, tôi lại càng thêm sợ hãi, sợ mẹ ngủ say, sợ mẹ sẽ rời xa tôi mãi mãi…

“Anh đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu…” Diệu Linh ôm lấy bờ vai của tôi, nhẹ nhàng an ủi, “… Mẹ chỉ mệt một lát thôi anh! Bây giờ anh cần phải bình tĩnh, được không?”

Tôi ngồi trên ghế trước cửa phòng cấp cứu, đại não gần như trống rỗng, tôi run rẩy siết chặt bàn tay của Diệu Linh. Tôi không thể đáp được cô ấy, cũng không còn nghe rõ cô ấy đang nói những gì. Tôi chỉ biết rằng, hiện tại mẹ đang nằm trong kia, cùng một đống dây rợ chằng chịt và máy móc. Mẹ làm sao, mẹ bị bệnh gì, chính tôi cũng không hề hay, đến lúc này, lòng tôi vẫn mịt mờ.

“Sau này sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt, anh nhé!” Diệu Linh vẫn tiếp tục xoa xoa lưng tôi, cô ấy dường như cũng cảm nhận được nỗi đau đang dâng lên như thủy triều trong lòng tôi vậy.

“Anh sợ lắm, Diệu Linh…”

Rốt cuộc tôi cũng có thể thốt ra được một câu nói kể từ khi hoảng hốt bấm điện thoại mà gọi cho cô ấy. Tôi gục đầu vào vai của Diệu Linh, tự hỏi nếu bây giờ không có ai bên cạnh, liệu tôi có đổ rạp xuống đất hay không nữa?

Diệu Linh thở phào, xoa xoa mái tóc rồi bời của tôi rồi hôn lên: “Anh đừng sợ, có em ở bên anh rồi. Anh đâu có một mình, phải không?”

Ừ, tôi còn có cô ấy mà, người mà tôi yêu thương…

Tôi đan tay vào bàn tay cô ấy, miết miết làn da mịn màng kia: “Có em, thật là tốt quá…”

Cảm nhận được Diệu Linh đang dựa má lên mái tóc, tôi nghe tiếng của cô ấy thì thầm bên tai: “Đừng tự trách mình nữa. Anh không sai.”

Em đúng thật là đi guốc trong bụng anh!

Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN