Logo
Trang chủ

Chương 91

Đọc to

“May quá, không sao, không sao rồi mày ạ!” Mạnh Quân thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai tôi, “Đợi tới mai rồi vào thăm.”

Tôi cười khó nhọc: “Phiền mày quá, hay mày giúp tao đưa Diệu Linh về…”

“Không, em ở lại với anh!” Tôi chưa nói hết câu, Diệu Linh đã ngắt lời, “Còn lôi thôi, em bỏ anh đấy.”

Tôi còn có thể nói gì hơn đây?

Tôi lại siết chặt bàn tay của cô ấy, lặng lẽ nhìn vào trong phòng cấp cứu. Chắc một lát nữa, mẹ tôi sẽ được chuyển đến phòng hồi sức. Đầu óc trống rỗng mà trái tim không ngừng thắt lại, tôi buông một tiếng thở dài chua xót.

Mẹ đã luôn giấu tôi!

Cơn đau mẹ gánh chịu mười mấy năm, không chỉ là về tinh thần, mà còn là thể xác. Ấy vậy mà chưa một lần tôi nhận ra, hay là hỏi han sức khỏe của mẹ. Thi thoảng mẹ cũng nói đi khám định kì, nhưng tôi lại luôn nghĩ là chỉ là khám bình thường thôi, chứ không bao giờ hỏi xem mẹ bị bệnh gì cả. Đã có lúc tôi chứng kiến mẹ thở gấp rồi tái nhợt mặt mày, mẹ cũng chỉ nói là đau đầu, thế là tôi lại quay đi.

Tôi không biết rằng, đằng sau lưng tôi là cả sự đau đớn mà mẹ phải âm thầm chịu đựng.

Là vì không muốn tôi khổ tâm, là vì không muốn tôi lo lắng!

“Mẹ biến anh thành kẻ vô tâm…” Tôi thấy mắt mình dần dần mờ đi, một giọt nước khẽ lăn dài trên đôi má lạnh ngắt, “… Mẹ tưởng làm vậy thì anh sung sướng hay sao? Mẹ thật quá tàn nhẫn!”

Tôi không biết là đang trách mẹ, hay là tự trách mình khốn nạn nữa. Vì sao ông trời lại luôn đối xử như vậy với tôi?

“Anh đừng như vậy.” Giọng của Diệu Linh nghẹn ngào, cô ấy lại ôm chặt lấy tôi, “Nếu mẹ biết, mẹ sẽ buồn lắm…”

“Anh thì không buồn sao?”

Tôi lại cúi đầu thấp hơn, gạt đi nước mắt tèm lem trên mặt.

“Nếu anh mệt mỏi, anh hãy dựa vào em, được không anh?” Diệu Linh thì thầm bên tai tôi, “Em là gì của anh?”

Em là vợ, là cục nợ của đời anh…

Trong tôi nguôi ngoai được phần nào, một dòng nước ấm dường như đang chảy tràn vào trong mạch máu. Tôi nhìn cô ấy, bất giác mỉm cười. Cám ơn em, vì đã luôn ở đây, Diệu Linh à.

“Không sao là tốt rồi, giờ biết rồi, phải sống khác đi, chăm sóc mẹ nha bay.” Mạnh Quân vỗ vỗ vai tôi rồi cười: “Nghỉ ngơi đi, đừng lo nghĩ nhiều thêm nữa.”

Tôi gật đầu, lại không tự chủ mà cười.

Đúng vậy, tôi không một mình, tôi không hề cô đơn. Bên tôi còn có bạn bè, còn có người thân,…

Và trên hết là, tôi còn có cả cô ấy nữa, người con gái mà tôi yêu thương...

Đề xuất Voz: Đêm Tây Nguyên - Dưới ánh trăng khuya
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN