Logo
Trang chủ

Chương 92

Đọc to

Khi ánh nắng khẽ trườn xuống cái trán đang đổ mồ hôi đầm đìa, tôi mới mệt nhọc mà nhướn mày thức giấc. Khẽ vươn vai vài cái cho tỉnh ngủ, tôi phát giác mình cả đêm đã nằm lăn lóc trên sàn ngoài hành lang phòng hồi sức. Trong khoảnh khắc nhớ lại sự việc tối hôm qua, tôi giật mình hoảng hốt, định nhanh chóng đứng dậy vào trong theo dõi tình hình của mẹ. Ấy nhưng vừa phủi mông đứng dậy, tôi đã thấy cô người yêu huỳnh huỵch chạy ra, hớn hở khoe vội: “Anh ơi, mẹ tỉnh rồi!”

Tôi quên hết mệt nhọc, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Diệu Linh rồi kéo cô ấy vào phòng bệnh. Ban nãy khi tôi thiếp đi, mẹ đã được chuyển từ phòng hồi sức vào phòng bệnh thường, bác sĩ cũng đã dặn Diệu Linh một số điều cần lưu ý, sau đó mới để cho cô ấy đi đánh thức tôi dậy.

Mẹ tôi nằm trên giường bệnh cùng chằng chịt những ống truyền, nét mặt tái nhợt nhạt chất chứa đầy sự mệt mỏi cơ hồ khiến trái tim tôi thót lại. Tôi lại gần bên cạnh mẹ, chỉ biết đứng trơ đó nhìn. Thực sự những lời muốn nói, những câu hỏi không có đáp án cứ lởn vởn trong đầu cả đêm qua, dường như bị một trận gió mạnh cuốn bay đi hết.

Mẹ mệt mỏi nhìn tôi, cơ hồ muốn mấp máy nói vài điều, nhưng rốt cuộc cũng vì mệt mỏi mà lặng yên. Không gian tĩnh lặng chỉ còn những tiếng nước nhỉ giọt tách tách cùng với mùi thuốc sát trùng như càng làm cho tâm trạng tôi thêm trùng xuống. Tôi thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ mà an ủi: “Mẹ à, mẹ mệt lắm phải không? Mẹ nghỉ một chút, con đi mua cháo cho mẹ…”

Tôi vừa dứt lời, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi má gầy yếu của mẹ. Dường như mẹ còn mệt lắm, nhưng vẫn cố siết gắng siết chặt lấy bàn tay của tôi hơn. Trong một vài giây, tôi dường như thấy trái tim mình ngột thở vô cùng. Một nỗi đau lan tỏa âm ỉ trong từng mạch máu.

“Phong, anh đừng lo, cứ ở đây với mẹ, để em đi mua một chút cháo.” Diệu Linh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, cô ấy khẽ thì thầm, “Mẹ lúc này cần anh hơn bất kì ai hết!”

Tôi gật đầu, nhưng rồi lại lắc, thở dài: “Hay em cứ về nhà nghỉ chút đi, cả đêm qua chắc không được chợp mắt rồi. Có thằng Quân ở lại cùng anh rồi, em đừng lo lắng quá…”

Còn chưa dứt lời, tôi đã thấy Diệu Linh nhíu mày không hài lòng. Cô ấy đáp: “Em không bỏ anh một mình đâu!”

Đương nhiên, cô gái của tôi sẽ chẳng bao giờ dễ dàng nghe lời tôi!

Tôi nhìn mẹ, thấy đôi mắt thâm quầng cùng cùng bờ môi tái nhợt, trong lòng tự mắng mình. Trước giờ, tôi chưa bao giờ biết cách chăm sóc mẹ cả. Thế là, đành miễn cưỡng gật đầu với Diệu Linh. Có lẽ nếu thực sự chỉ có một mình tôi, tôi nghĩ mẹ chắc chắn sẽ vì đứa con ngu ngốc này mà mệt mỏi nhiều thêm.

Diệu Linh mỉm cười vì tôi rốt cuộc cũng đồng ý. Cô ấy cúi xuống hỏi thăm mẹ tôi, nhưng cũng không dám nói nhiều vì sợ mẹ tôi đau đầu. Vả lại mẹ cũng không thể trả lời, chỉ gật hoặc lắc đầu mà thôi. Thế nên sau khi chắc chắn rằng mẹ tôi không có dấu hiệu gì tái phát, Diệu Linh mới nhẹ hôn lên mái tóc của tôi rồi quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

“Mẹ nằm nghỉ thêm một chút đi nhé.” Tôi lặng lẽ rót một cốc nước, hơi nâng người của mẹ dậy cho mẹ uống đỡ khô họng.

Mùi cơ thể mẹ hơi chua chua vì mồ hôi và thuốc, nhưng tôi không thấy ghê tởm gì, mà lại càng thêm đau lòng. Lớn như vậy, thậm chí tôi còn chưa từng một lần giặt đồ cho mẹ, lại còn thi thoảng vứt đồ dơ dáy bừa bãi để mẹ lúi húi dọn dẹp mang đi giặt luôn. Một nỗi buồn trào dâng như cơn thủy triều, vỗ đùm đụp vào trái tim tôi.

Tôi đỡ mẹ nằm xuống, vẫn siết nhẹ bàn tay của mẹ, rồi ngồi bên cạnh lặng lẽ gạt đi những giọt nước mắt thi thoảng lại vương trên khóe mi của mẹ. Tôi biết mình không nên nói gì hết, điều mẹ cần bây giờ là một chỗ dựa, để mẹ cảm thấy an toàn và bình yên.

Mẹ chỉ cần tôi, cả cuộc đời mẹ vốn dĩ là thế!

Đề xuất Voz: Chuyện Tình Quân Sự
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN