Ừ, sao tôi có thể không tự trách bản thân? Tôi dù biết cả đời mẹ đã phải sống khổ sở, mất đi tuổi thanh xuân với một người đàn ông tệ bạc, cố gắng từng chút lo ăn học cho tôi, để tôi trưởng thành như các bạn bè cùng trang lứa… Ấy vậy nhưng mà, tôi dù một chút cũng chưa từng nghĩ tới cảm giác của mẹ.
Mẹ tôi cũng cô đơn!
“Phong, sao rồi? Tình hình thế nào?” Giọng nói gấp gáp cùng hơi thở hổn hển vang vọng từ xa. Tôi biết thằng bạn tôi đang hoảng hốt lắm.
Tôi nhìn Mạnh Quân và Hải Vân lắc đầu. Họ cũng vì gấp rút đến bệnh viện nên trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ làm ở quán ăn.
“Cậu vẫn ổn đó chứ?” Hải Vân ngồi xuống cạnh tôi, gật đầu chào Diệu Linh thật lịch sự rồi nheo mắt nhìn vào trong phòng cấp cứu.
Hành động dường như vu vơ đó, nhưng tôi hiểu, chị ấy cũng đang rất lo cho mẹ tôi.
Sau một lúc lâu, tường chửng như cả tháng trời đằng đẵng, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, một vị bác sĩ bận đồ blouse trắng bước ra: “Người nhà của bệnh nhân Hoàng Thị Thu là ai?”
Tôi lập tức đứng bật dậy, cuống cuồng hỏi: “Mẹ cháu… mẹ em không sao chứ? Mẹ em vẫn ổn phải không bác sĩ?”
“Cậu bình tĩnh một chút…” Vị bác sĩ trẻ ôn tồn nhìn tôi.
Nhưng chính là, tôi không thể giữ cho mình ở trạng thái bình thường, tôi níu cánh tay vị bác sĩ: “Em vào với mẹ được không… em muốn thấy mẹ!”
Bác sĩ nhìn tôi, trấn tĩnh: “Cậu ngồi xuống, nghe tôi nói, rồi mai sẽ gặp được chứ?”
Khi tôi vẫn đứng chết chân ở đó mà thẫn thờ, Diệu Linh đã thay tôi đáp: “Dạ vâng ạ… Bác sĩ có thể cho chúng em biết tình hình của bệnh nhân không ạ?”
Người bác sĩ tháo khẩu trang và găng tay, nhẹ nhàng trả lời: “Mẹ cậu, bà ấy bị bệnh tim bẩm sinh, điều này cậu có biết không?”
Tai tôi ù đi, một chiếc búa vô hình dường như vừa giáng xuống đỉnh đầu, tôi chết lặng nhìn người bác sĩ kia. Anh ta, nói dối tôi phải không?
“Không sao, vì thường thì tâm lí bệnh nhân là vậy, sẽ luôn giấu diếm người nhà về bệnh tình của mình.” Vị bác sĩ vẫn ôn tồn, “Nhưng cách điều trị của mẹ cậu không đúng, định kì cũng ít khám thường xuyên, thuốc thì không dùng điều đặn, có lẽ gần đây lại hay lo nghĩ nên triệu chứng mới tái phát nặng thêm…”
“Da nhợt nhạt, nhịp thở ngắt quãng, vã mồ hôi và ngất xỉu…” Hải Vân bỗng chợt lên tiếng, “Dấu hiệu khi lên cơn đau tim!”
“Đúng vậy. Nhưng không cần quá lo lắng, vì may mắn phát hiện kịp thời, nên mẹ cậu đã qua khỏi cơn nguy kịch. Nhưng chúng tôi vẫn phải theo dõi thêm một thời gian nữa, tôi đề nghị mẹ cậu cần được điều trị đoàng hoàng đúng cách hơn!” Vị bác sĩ ân cần quan sát nét mặt của tôi rồi lại nói, “Bây giờ còn một vài thủ tục, cậu có thể đi cùng tôi chứ?”
“Tôi đi cùng, tôi là chị của cậu ấy!” Hải Vân nhìn tôi gật đầu.
Lúc này tôi cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa, cứ lặng lẽ nghe theo sắp xếp của bà chị kia.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]