Logo
Trang chủ

Chương 93

Đọc to

Khi nhịp thở của mẹ đã đều đều, nước mắt cũng thôi ngừng rơi, tôi buồn rầu kéo chăn đắp ngang ngực cho mẹ. Vì bên ngoài trời oi nóng, ở đây cũng bốn người chung một phòng bệnh, nên các y tá chỉnh nhiệt độ hơi thấp. Tôi sợ mẹ bị lạnh, nên cố gắng giữ cho bàn tay và đôi chân của mẹ thật ấm.

Tôi luôn cảm giác, cứ thấy ấm bàn chân là ấm tất cả mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Cũng còn tùy cơ thể từng người, nhưng mùa hè oi nóng cỡ nào chỉ cần cho tôi một cái quạt thổi vào bàn chân cũng thấy đủ rồi.

Miên man suy nghĩ đến mức lạc cả chủ đề, cuối cùng cửa ra vào lần nữa bật mở. Không phải y tá đến kiểm tra, mà là Diệu Linh đã quay lại. Không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không, nhưng thực sự sắc mặt của cô ấy không được tốt.

Tôi nhận bát cháo thơm phưng phức mùi hành hoa và thịt bằm hạt tiêu, thuận miệng hỏi: “Em có chuyện gì hả?”

Dường như câu hỏi vu vơ của tôi lại làm cho Diệu Linh chột dạ, cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, thở dài: “Chắc lát nữa em về qua nhà ba mẹ một chút.”

Chắc chắn có chuyện thật rồi!

Tôi không tiện hỏi, vì nếu thực sự muốn nói, Diệu Linh sẽ giải thích tường tận với tôi. Tôi biết không phải vì cô ấy không tin tưởng tôi, mà chính là trong mỗi người con gái, điều khó khăn nhất là giải thích một vấn đề khó khăn khác với người con trai mình yêu. Thế nên, chắc chắn Diệu Linh sẽ nói cho tôi biết, chỉ là không phải lúc này.

“Em cũng cần phải ngủ một chút lấy sức còn đi học nữa, nhìn em phờ phạc lắm rồi này.” Tôi vén tóc mai qua tai Diệu Linh, rồi khẽ bẹo má của cô ấy một cái, “Ăn nhiều một chút, béo mới đáng yêu.”

Diệu Linh nhìn tôi, dường như muốn nói, rồi lại thôi. Có điều ánh mắt của cô ấy cứ liên tục thay đổi, khiến cho tôi thực sự không nắm bắt được tâm trạng của cô ấy lúc này. Tôi chột dạ hỏi: “Em thấy trong người khó chịu hả?”

Cô ấy lắc đầu, nhưng đôi mắt bỗng nhiên sáng rực lên. Tôi còn chưa kịp định thần, đã thấy bên vai của mình đau nhói. Hóa ra cô ấy lại hung hăng cắn tôi.

Tôi cười đau khổ, không biết kiếp trước mình mắc nợ Diệu Linh bao nhiêu, mà kiếp này cô ấy bạo lực với tôi như vậy. Đang định mở miệng xin tha mạng, bỗng nhiên hơi thở nóng hổi của cô ấy lại phả bên tai tôi. Dù rằng không hiểu bây giờ Diệu Linh đang cảm thấy thế nào, thực sự cô ấy gặp phải chuyện gì không vui, nhưng tôi biết lúc này cô ấy muốn được tôi cưng chiều và quan tâm.

Có điều, đây là bệnh viện, chính là phòng bệnh đó. Lại còn có những cặp mắt hiếu kì đang nhìn chúng tôi chằm chằm.

Tôi xấu hổ gãi đầu, nhỏ tiếng ghé sát tai Diệu Linh mà thì thầm: “Bệnh viện mà… Để lúc khác nha, anh đền sau ạ…”

Thực sự thì tôi cũng không hiểu vì sao mình phải nói như thế. Mẹ tiên sư, thậm chí tôi còn mường tượng ra viễn cảnh ‘sợ vợ’ của mình trong tương lai rồi.

Diệu Linh nhíu mày, rồi cấu tôi một cái vào tay. Cô ấy làu bàu: “Ki bo, hôn một cái cũng không cho.”

Tôi lắc đầu mỉm cười, nhưng đã kịp miết nhẹ lên bàn tay của cô ấy và đưa lên môi thơm một cái.

Diệu Linh hơi sững lại, rồi cũng bật cười với tôi.

Chiều đến, cô ấy ở lại với tôi một lúc lâu, đến gần ba giờ hơn mới trở về nhà. Vì tôi thấy Diệu Linh có vẻ mệt mệt, cứ nghiêng đầu sang vai tôi mà ngủ thiêm thiếp, tôi không nỡ lòng bắt cô ấy ở lại cùng mình nữa, nên dứt khoát bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi.

Nhìn cái điệu bộ trẻ con, cứ phụng phịu đi chậm chạp hơn rùa bò trên hành lang lang bệnh viện, thi thoảng còn ngoái đầu lại phía tôi, tôi phì cười lắc đầu, lại tiến nhanh về phía cô ấy, ôm cô ấy vào lòng rồi thì thầm: “Về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ gọi điện!”

Đề xuất Voz: Ấu thơ trong tôi là ... Truyện/Chuyện Ma
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện