Lúc này, Diệu Linh mới yên tâm mà thật sự rời đi.
Còn lại một mình trong bệnh viện, tôi thẫn thờ ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dài ngoài hành lang. Nhìn vào trong phòng bệnh của mẹ, tôi chỉ biết thở dài. Tôi biết mẹ vẫn cố ý lảng tránh ánh mắt của tôi, mẹ sợ khi phải nói cho con mẹ rằng mẹ đã giấu diếm nó về căn bệnh của mình như thế nào.
Mẹ sợ sẽ trở thành gánh nặng của tôi!
Là con, tôi lại càng cảm thấy bản thân mình có lỗi ngàn vạn lần. Dù tôi muốn hỏi mẹ nhiều điều lắm, nhưng lời định thốt ra lại tự đem nuốt xuống bụng. Mẹ đã yếu rồi, tôi không thể làm mẹ phải suy nghĩ nhiều hơn nữa. Có lẽ, tự tôi sẽ giải quyết mọi chuyện.
Những mâu thuẫn với ba…
“Đồng chí Phong, đồng chí sao ngây người ra đó thế?”
Giọng nói oang oang nhưng đã có phần bối rối kéo tôi lại với hiện thực. Tôi nhíu mày ngoái lại nhìn, có chăng thì cũng chỉ cực nhọc miễn cưỡng gật đầu chào hỏi.
Thằng Nhật gãi đầu, tiến lại ngồi xuống cạnh tôi, trên tay nó là túi xách lỉnh kỉnh nào bánh trái, hoa quả… Nó khó khăn mở lời: “Mẹ… mẹ mày ở trong đó hả?”
“Ừ, vẫn còn mệt nên đang nghỉ ngơi.” Tôi bâng quơ đáp, “Không đi học à?”
“Lúc nãy tao mới nghe lớp trưởng nói… về chuyện mẹ mày, nên tao trốn về sớm… tao không biết lựa hoa quả cho người ốm nên…” Nó xấu hổ nhìn vào trong cái túi. Chính là nhìn thoáng tôi, tôi cũng không hiểu vì sao nó lại mua cả sầu riêng mang đến thăm người ốm nữa?!
Tôi phì cười, không muốn làm thằng này khó xử, nên đưa tay nhận cái túi rồi gật đầu cảm ơn: “Mày khách sáo quá đấy!”
Nó im lặng, cùng tôi hướng ánh mắt vào phòng bệnh. Hai đứa không nói thêm câu nào, nhưng trong lòng ai cũng chất chứa bao nhiêu tâm sự. Qua một hồi lâu, đồng chí bí thư mới lên tiếng, phá tan bầu không gian yên ắng của bệnh viện: “Mày đừng nghĩ ngợi nhiều, cố gắng chăm sóc cho mẹ thật tốt, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…”
Tiếng bánh xe lọc cọc của giường bệnh nhân được một y tá đẩy ngang trên hành lang, mùi tanh tanh của chiếc giường còn phảng phất trong không gian khi nó đi ngang qua phía chúng tôi ngồi. Tôi chun mũi, cực kì ám ảnh với máu tanh.
Cũng như, sợ hãi khi phải một mình trong bệnh viện.
“Vậy… tao về trước nhé, có thể tối tao với cái Hương ghé qua!”
Dứt lời, thằng Nhật vỗ vỗ vai tôi, định đứng dậy. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy bàn tay nó hơi run run. Tôi ngước mắt nhìn nó, rồi vội nói: “Mày bận gì à?”
Như ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, thằng Nhật ngơ ngác lắc đầu.
“Vậy ở lại đây với tao thêm một chút.” Tôi xấu hổ thừa nhận, “Bố tiên sư, ở đây một mình tao thấy không thoải mái.”
Tưởng là nó sẽ ôm bụng mà cười cho tôi thối hết mặt mày, ai ngờ nó chỉ khẽ gật đầu rồi mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi. Điều này khiến tôi nghi ngờ có phải thực sự dạo này nó đổi tính đổi nết thật không nữa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tiểu Thư Bất Cầu Tiến Tới (Dịch)