Logo
Trang chủ

Chương 96

Đọc to

Tôi cố ý công kích một chút, thấy bà có vẻ sững lại. Nhưng chỉ một vài giây ngắn ngủi thôi, bà lại mỉm cười, nhấp một ngụm trà nhỏ rồi ngước lên nhìn bầu trời. “Cháu thừa biết là con bé chưa bao giờ chịu tâm sự với cô mà…” Giọng nói của bà có phần chua xót, “… Nhưng dù sao, con gái một gia đình gia giáo, lại qua đêm ở bên ngoài, như vậy cũng không phải lẽ!”

Trong lòng, tôi thừa biết lí do con bé vắng mặt ở nhà vào đêm qua. Diệu Linh đã gọi cho tôi và thông báo đang ở bệnh viện cùng Vũ Phong trông mẹ cậu ấy bị bệnh, nhờ tôi qua nhà để lấy giúp một chút đồ dùng. Có lẽ sau khi tôi rời khỏi căn hộ chung cư của Diệu Linh, mẹ cô ấy đã ghé qua đó.

“Có lẽ Diệu Linh qua nhà bạn thôi cô.” Tôi tựa người vào chiếc ghế, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, “Tâm sự của tuổi trẻ!”

Dù tôi đã ra vẻ là không biết, nhưng dưới con mắt tinh ý của mẹ Diệu Linh, bà vẫn phát hiện ra có điểm gì đó không hợp lí. Bà mỉm cười, nói: “Bạn à? Diệu Linh trước giờ không có lấy một người bạn thân. Có chăng thì cũng chỉ là cậu ta thôi nhỉ?”

Tôi nhíu mày: “Cậu ta?”

“Vào đại học, con bé chơi thân với một bạn nam. Đã có lần cô bắt gặp hai đứa ở chung với nhau trong căn hộ của Diệu Linh, dù lúc đó đã rất khuya rồi.” Bà gõ gõ ngón tay trên thành ghế, tiếp tục dòng hồi tưởng, “Con bé nói cậu ta là người đồng tính. Nhưng làm sao đây, ánh mắt của cậu ấy nhìn Diệu Linh lại không phải là loại tình cảm bình thường gì…”

Thoáng ngạc nhiên, tôi không ngờ mẹ của Diệu Linh đã từng gặp Vũ Phong. Chuyện này con bé chưa bao giờ nói cho tôi biết.

“Có lẽ cô quá nhạy cảm rồi…”

“Không thể nào đâu.” Mẹ cô ấy ngắt lời tôi, “Vì cô cảm giác cậu bé đó hoàn toàn không giống cháu.”

Tôi quên mất một điều: Mẹ của Diệu Linh biết tôi là người đồng tính!

Bà không dị nghị, thậm chí còn ủng hộ tôi, vì dẫu sao bà cũng là một người phụ nữ của thời đại mới. Tuy nhiên, về việc tình cảm yêu đương nam nữ, bà lại cực kì kĩ tĩnh. Nhất là đối với con gái rượu của mình.

“Cũng không hẳn, nhiều người không công khai, cũng không dám để lộ hẳn ra mình là người đồng tính! Hơn nữa, cô chưa tiếp xúc nhiều thì làm sao có thể khẳng định?”

“Đó là trực giác của người phụ nữ.”

Nói rồi bà lại nhìn tôi mỉm cười, sau đó lịch sự nói: “Kìa trà nguội hết rồi, cháu uống đi. Cô phải nhờ người tìm mua mãi mới được đấy.”

Tôi gượng gạo cầm tách trà nguội tanh nguội ngắt lên. Dù nó vẫn tỏa ra một thứ hương thơm ngào ngạt, nhưng lại khiến cho tôi cảm giác như một loại dược độc vậy. Tôi đưa mắt nhìn người phụ nữ đối diện, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Sau khi cúi chào mẹ của Diệu Linh, tôi ngồi lên ô tô của mình, tìm số của Diệu Linh trong điện thoại. Tôi không chắc là ba mẹ của con bé rồi sau có gây khó dễ cho nó không, nhưng bây giờ tôi vẫn cần phải thông báo trước với nó.

Vũ Phong, cậu nhóc đó tuy là một người tốt, mạnh mẽ và ấm áp, nhưng bản thân của cậu ta vẫn không thoát được khỏi cái bóng của gia cảnh.

Cái bóng đen của quá khứ đau thương! Với hoàn cảnh gia đình như vậy, ba mẹ Diệu Linh khó mà chấp nhận được cậu ấy.

Chí ít, tôi cũng ngầm hiểu, con đường của Vũ Phong và Diệu Linh phía trước không hề dễ dàng. Giờ đây, họ không phải chỉ đối mặt với người cha bạo hành của Vũ Phong, mà còn phải gánh thêm áp lực từ gia đình Diệu Linh nữa.

Dường như mọi chuyện mới như chỉ vừa bắt đầu! )

Đề xuất Voz: Yêu Người IQ Cao
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN