Thấy tôi nhíu mày nhìn đầy nghi hoặc, thằng Nhật khua tay: “Anh em trong lúc hoạn nạn cần có nhau, mày nhìn cái đếch gì? Tưởng tao xấu tính lắm à?”
Đúng vậy, mày nên biết điều đó từ lâu rồi mới phải chứ?
Tôi không đốp chát nó nữa, vì dẫu sao đây cũng là bệnh viện. Thế là tôi hắng giọng, chuyển chủ đề sang nói vài chuyện linh tinh.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần bao phủ, lúc này mẹ cũng đã thức giấc. Tôi dẫn thằng Nhật vào bên trong thăm mẹ. Làm bí thư nên cũng tinh ranh, thằng này cực kì dễ dàng lấy lòng người lớn tuổi. Cơ mặt của mẹ tôi giãn ra, tuy còn mệt nhưng khóe miệng đã thi thoảng nhếch lên một nụ cười. Điều này khiến lòng tôi nhẹ hẳn đi.
Thế là, tôi đứng cạnh, lặng lẽ nghe thằng Nhật ba hoa. Dù sao đi nữa, bây giờ đối với tôi, nụ cười của mẹ mới là điều quan trọng nhất!
(Trích đoạn suy nghĩ của Phạm Bách:
Hương hoa lan nương theo làn gió nhè nhẹ lan tỏa trong không gian yên ắng. Dù khá quen với quang cảnh của khu vườn rộng rãi này, nhưng điều làm tôi không khỏi chột dạ, chính là bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ lúc này đây.
Tôi không vội nâng chén tràn hoa cúc đang bốc khói nghi ngút trên mặt bàn, mà đưa mắt nhìn sang người phụ nữ ngồi đối diện. Trong cách bà nhấp miệng nhâm nhi tách trà, cũng toát ra cái vẻ thanh tao quý phái đến kì lạ.
Bà ấy đẹp, nhưng đẹp một cách lạnh lùng mà tôi chưa từng gặp ở bất cứ một ai.
“Cháu không thấy dạo này con bé Linh rất lạ hay sao?” Người phụ nữ nhìn tôi và mỉm cười, “Đêm qua con bé cũng không về nhà.”
Ừ, người phụ nữ này không ai khác, chính là mẹ của Diệu Linh.
Tôi tuy trong lòng có chột dạ, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ bình thản vốn có. Tôi bâng quơ đáp: “Ý cô là sao ạ?”
“Hai đứa chơi thân từ bé rồi, chắc cháu hiểu con bé hơn ai hết.” Mẹ của Diệu Linh chăm chú quan sát biểu hiện của tôi rồi ôn hòa nói, “Cho nên chắc con bé cũng sẽ tâm sự với cháu nhỉ?”
Dò hỏi thông tin…
“Cô nói vậy làm cháu thấy ngại quá. Người hiểu Diệu Linh nhất phải là cô chú mới đúng chứ!”
Đề xuất Tiên Hiệp: Thập Nhật Chung Yên (Dịch)