Ngày mẹ tôi được ra viện, cũng là lúc ông ta đến để gây rối. Người này thực sự không còn biết thể diện là gì nữa rồi. Trước mặt đông đảo bao nhiêu bác sĩ cùng bệnh nhân, ông ta dám hất cằm mà nhìn tôi cùng mẹ đòi nhà cửa và tài sản.
“Xin lỗi, đây là bệnh nhân vừa trốn trại tâm thần.” Tôi ái ngại hướng mấy người bảo vệ và giải thích, “Ông ấy mất con cái nhà cửa vì cờ bạc, mẹ con cháu thương hại nên chăm lo cho, giờ lại phát bệnh giở chứng, cứ nhận bừa người nhà…”
“Mày… thằng ranh con, mày nói cái gì?”
Mắt ba tôi gằn lên tia máu đỏ, tôi biết ông ta đang tức lắm. Tôi thì thầm cười trong bụng, chả quan tâm cái gương mặt gợi đòn của ông ta. Chắc vẫn nhớ nắm đấm của tôi đấy mà.
“Mời ông ra khỏi đây cho. Đây là bệnh viện, cấm gây rối.” Người bảo vệ cau mày đứng nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, cuối cùng không chịu được những lời nói khó nghe của ba tôi nữa mà đến hẳn bên cạnh giữ chặt tay ông ta.
“Các người… Chúng mày cứ chờ đấy!”
Ba tôi chỉ thẳng vào mặt mẹ tôi rồi quay sang tôi gằn giọng: “Đĩ mẹ sinh ra đi con!”
‘Giống’ của ông cả thôi!
Tôi không thèm đôi co nữa, quay sang gật đầu với người bảo vệ, anh ta liền lập tức lôi cổ ba tôi đi.
“Con đừng bận tâm làm gì.” Mẹ tôi thở dài trong khi tôi đang cầm túi balo đồ đạc lỉnh kỉnh, “Hôm nay con có đi học không thế?”
Thật ra hôm nay không những phải đi học, mà còn là ngày thi của tôi nữa. Nếu Diệu Linh mà không gọi điện nhắc nhở, chắc tôi cũng quên khuấy mất luôn. Nhưng để mẹ không lo lắng, tôi bèn ậm ờ: “Chiều con mới học.”
“Phong, con cứ đi học đi, để mẹ tự về.”
Mẹ tôi nhẹ nhàng bảo tôi. Tuy trước giờ bà chẳng bao giờ dịu dàng với tôi như mấy ngày này, nhưng tôi lại thèm cái cảm giác mẹ cầm chổi khua tôi khắp nhà mà nạt nộ, nhưng rồi lại nhẹ giọng nhắc nhở tôi. Nghĩ thế, tôi uể oải trả lời: “Mẹ cứ kệ con!”
Tôi và mẹ không nói gì với nhau cho đến lúc về đến cửa nhà, thế mà cũng đã hơn mười hai giờ trưa. Tôi không an tâm để mẹ ở nhà một mình, đành muối mặt nhắn tin cho Thu Hương nhờ cô ấy nếu rảnh thì giúp tôi chăm mẹ một hôm. Dù biết là thế nào cô nàng cũng nhận lời vì lịch học không trùng với tôi, nhưng vì chính là Thu Hương nên tôi mới ngại.
Nói thế nào, thì cô ấy cũng đã từng thích tôi mà…
“Cậu cứ yên tâm đi thi đi nhé, một lúc nữa tớ sẽ qua nhà cậu.” Thu Hương dịu dàng trả lời qua điện thoại, “À thi tốt nhé!”
Và cô ấy cũng không biết rằng, càng chúc thì càng xui!
Tôi mang tâm trạng ‘muốn bùng cháy’ ra khỏi phòng thi, xém chút nữa thì quăng cả cái cặp vào thùng rác cùng với ‘phao cứu sinh’. Đệch, ‘phao’ gì mà rõ dài, đã thế lại còn chả trúng câu nào, cuối cùng tôi đành phải đánh bừa hơn một phần tư bài trắc nghiệm.
“Anh!!” Diệu Linh hớn hở nhào vào lòng tôi giữa thanh thiên bạch nhật.
Đề xuất Voz: Yêu Thầm Chị Họ