Logo
Trang chủ

Chương 98

Đọc to

Tâm trạng tốt vậy chắc là làm được hết bài rồi, nhìn cô ấy mà tôi bỗng dưng quên hết bực nhọc trong người. “Em thi ổn chứ?”

“Cũng ổn ạ.” Diệu Linh nũng nịu, “Còn anh?”

“Chả học hành gì nên khoanh bừa mất vài câu.” Tôi cười hì hì, rồi bắt đầu cảm thấy một vài ánh mắt đang nhìn chúng tôi chằm chằm, bèn ngại ngùng kéo tay Diệu Linh đi khỏi.

Dạo gần đây chúng tôi chỉ có thể gặp nhau trên lớp, nhất là từ sau ngày cô ấy từ viện trở về nhà, sau đó vài hôm mới liên lạc với tôi, cũng không đến thăm mẹ tôi nữa. Diệu Linh nói rằng nhà của cô ấy có việc, nhưng không nói cho tôi biết là việc gì mà nghiêm trọng như vậy. Nhưng tôi hi vọng không có gì làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.

“À mà, hôm nay em tới thăm mẹ nha, nghe nói mẹ về nhà rồi hả anh?” Diệu Linh nhìn tôi hỏi, “Ủa, anh để mẹ ở nhà một mình hả?”

“A, không phải. Thật ra…”

Thật ra, Thu Hương đang ở cùng mẹ…

Nhưng tôi cứng họng, không thể nói được nên lời. Bởi vì tôi vừa mới nhớ ra rằng, Diệu Linh không hề có ‘cảm tình’ với Thu Hương.

Thấy tôi có vẻ ấp úng, cơ hồ vân đen đã phủ kín mặt của cô ấy. “Đi, về nhà!” Cô ấy tức tối hất tay tôi ra, sau đó bước phăm phăm về phía trước.

“Đợi… đợi anh…” Tôi dở khóc dở cười mà lon ton chạy theo sau Diệu Linh.

Tôi mang cả một bụng nơm nớp trên đường chở Diệu Linh về nhà mình, cô ấy cũng chả thèm nói gì với tôi. Thi thoảng tôi có lên tiếng hỏi nho nhỏ: “Em có mệt không?”, và tất nhiên cô ấy đáp lời tôi rằng: “Kệ anh!”

Nói thật là nhiều lần tôi cũng đã thử lên google search xem lúc con gái nói ‘KỆ’ thì mình phải làm gì, nhưng kết quả là lần nào tôi cũng phải tự động não mà giải quyết. Mấy thánh trên mạng toàn bốc phét là chủ yếu, chả có cái gì ra hồn.

Gần tới nhà, tôi đi chầm chậm, nhìn qua gương để xem sắc mặt của cô bạn gái của mình. Tình hình có vẻ không tốt lắm, cứ thế này chắc chắn Diệu Linh sẽ còn giận tôi dài dài. Thế là tôi lên tiếng giải thích: “Hôm nay anh nhờ Hương tới chăm mẹ một buổi, vì bạn ấy không trùng lịch học với chúng mình ấy.”

Diệu Linh lại thêm hờn dỗi: “Ừ, còn biết cả lịch học của người ta cơ mà.”
Lần này thì tôi bó tay thật rồi.

Cười khổ một tiếng, tôi dừng xe trước cửa nhà, lưỡng lự một hồi rồi cũng thở dài xuống xe. Diệu Linh theo sau tôi vào nhà, trái với những gì tôi tưởng tượng, cô ấy lại nở nụ cười thật tươi khi thấy mẹ tôi cùng Thu Hương đang cùng nhau nấu ăn tối: “Con chào bác ạ.” Không hiểu sao tôi thấy lưng mình gai gai lạnh. “À, chào cậu, Thu Hương, lâu quá mới gặp.” Đây là ý gì?

Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Kiếm Tôn
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN