Tôi méo mó cười, định lỉnh nhanh về phòng, nhưng lại bị Diệu Linh chặn ngay. “Anh qua đây phụ nấu cơm đi, đừng có lười.” Kèm theo một cái cười rất tươi.
Tỉnh táo, phải thật tỉnh táo!
Mẹ tôi có vẻ vui ra mặt, bà sắn tay áo đi lại phía Diệu Linh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bàn tay mịn màng của cô mà bảo: “Bác còn tưởng con quên luôn bà già này rồi.”
Diệu Linh tỏ ra thật sự khó xử, cô ấy vội vàng xua tay: “Bác ơi, mấy bữa trước nhà con có việc đột xuất quá nên không tới thăm bác được. Con xin lỗi ạ!”
“Ôi dào, bác đùa ý mà.” Mẹ tôi cười hiền xua tay, sau đó quắc mắt nạt nội tôi, “Thằng ranh, còn chưa rót nước mời các bạn?”
Cái kiểu thái độ quay ngoắt 360 độ này chỉ có ở mẹ tôi, và đối với mình tôi mà thôi.
“Chào cậu, Linh.” Lúc này Thu Hương mới mỉm cười dịu dàng đáp lại lời của Diệu Linh. Cô nàng vẫn đang cặm cụi rửa rau trong gian bếp nhỏ của nhà tôi.
Lập tức Diệu Linh đáp lại luôn: “Cám ơn cậu đã luôn luôn chiếu cố giúp đỡ Phong nhé.”
“A… đúng rồi, tớ cũng quên chưa cám ơn cậu…” Tôi gãi gãi đầu, chợt nhận ra mặt Thu Hương hơi đỏ đỏ, tôi tưởng cô nàng giận tôi, bèn áy náy, “Vừa nãy tớ vội quá. Xin lỗi cậu.”
Dứt lời, tôi đã cảm thấy một luồng sát khí lạnh buốt ở sau lưng. Bắt gặp ánh mắt không mấy ‘dễ chịu’ của Diệu Linh, tôi nuốt nước bọt đến ực một cái. Sau đó méo mó cười khi cô ấy ‘hừ’ nhẹ một tiếng rồi bước qua tôi đi thẳng vào bếp đứng cạnh Thu Hương.
“Ôi tình yêu tuổi trẻ!” Mẹ tôi thì thầm với tôi, “Mày cũng khá lắm con ạ.”
Tôi nhìn mẹ khó hiểu: “Con lên phòng đây.”
“Mày mà bước ra khỏi đây là mẹ lấy chổi quất mày đấy.”
Được rồi, bây giờ chắc tôi có thể thích cái lúc mẹ dịu dàng hơn. Mẹ mà nói lấy chổi quất tôi, là mẹ có thể làm thật đấy, bất kể ở đâu hay là trước mặt ai.
Hai cô gái yên lặng cùng nhau làm bếp, thi thoảng bắt gặp ánh mắt của nhau, họ còn mỉm cười một cái. Tôi ngồi im re một chỗ quan sát, quả thực con gái thật là khó hiểu, chắc để nghiên cứu về tâm phí phải tốt không ít giấy mực của các chuyên gia.
“Nếu như là mình với thằng Quân chắc đã đấm nhau gãy mợ răng rồi.” Tôi lầm bầm một mình, không thể nào chấp nhận nổi cái viễn cảnh tôi với thằng Mạnh Quân đứng nhìn nhau mà cười cười. Nghĩ đã muốn buồn nôn.
“Anh lẩm bẩm cái gì thế?” Diệu Linh xếp nốt đĩa gà rán lên mâm cơm, thấy tôi ngẩn tò te bèn đến bên cạnh khua khoắng cánh tay trước mặt tôi.
“À, anh đang nghĩ cái này.”
Tôi cầm lấy bàn tay của Diệu Linh, khiến cô ấy bất ngờ mở to đôi mắt tròn nhìn tôi. Tôi kiên định nhìn vào mắt của cô ấy, nhẹ giọng: “Hay là em cứ đánh anh đi còn hơn!”
Đúng rồi, thà cô ấy đánh tôi một trận cho xong, còn hơn cứ lấp lửng để tôi trôi nổi trong cái tình trạng này, muốn lên bờ cũng chẳng được mà muốn chìm hẳn xuống cũng không xong.
“Anh bấc ghế ra ngoài sân ngồi để muỗi đốt tịt tay rồi còn bảo em đánh anh à?” Diệu Linh nhìn tôi khó hiểu, “Mau vào ăn cơm.”
Bữa cơm hôm nay không khí thật kì lạ. Tôi lo lắng nhìn hai cô gái vẫn luôn cười cười nói chuyện cùng mẹ mà trong lòng không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ.
Tính ra thì họ là tình địch, vì cả hai người đều thích tôi. Nhưng mà Thu Hương với tôi giờ chỉ còn là bạn thôi, cũng nói với nhau rõ ràng rồi mà, tôi còn điều gì phải băn khoăn nữa? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, cũng chẳng có gì to tát cả. Chắc hẳn Diệu Linh cũng phải lấy đó làm điều may mắn cho tôi, đúng không?
“Ừ ha… Đúng vậy mà.” Tôi gắp một miếng thức ăn cho vào miệng.
“Anh này.” Diệu Linh chăm chú nhìn tôi.
“Ơ? Dạ?”
“Sao anh lại gắp miếng xương gà em đã gặm qua lên ăn thế?”
Mẹ tôi không ngại ngần đạp cho tôi một cái ở dưới bàn ăn, còn Thu Hương thì che miệng mỉm cười. Tôi ho khù khụ, xấu hổ bỏ miếng xương ra đĩa khác, nhưng mà vẫn còn cố chữa thẹn: “Anh ăn qua đồ thừa của em có sao đâu?”
Đề xuất Voz: Truyện ma Trò Chơi Ác Nghiệt