Đột nhiên ba người còn lại im bặt tiếng cười, chằm chằm nhìn tôi. Ủa, chả nhẽ tôi nói gì sai sao?
Chỉ thấy vành tai của Diệu Linh đỏ lựng, cô ấy cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Tôi lại thấy lúc này trông bạn gái tôi dễ thương vô cùng, đúng là cục nợ của tôi…
“Phong, thật ra tớ cũng cần nói với cậu chuyện này.” Thu Hương chợt nghiêm túc lên tiếng khiến cả mẹ tôi và Diệu Linh cũng phải chuyển ánh mắt sang theo dõi.
Tôi ngồi thẳng người, nhíu mày gật đầu, “Ừ, sao vậy?”
“Là chuyện thằng Nhật…”
Đồng chí bí thư? Thế thì liên quan gì đến tôi nhỉ?
Tôi gật đầu, ra vẻ hiểu rồi để cô nàng tiếp tục.
“Tớ nghĩ cậu cần giữ khoảng cách một chút…”
Thu Hương còn chưa dứt lời, ngoài cửa đã có tiếng ầm ầm của xe phân phối lớn. Rồi cái giọng oang oang của thằng Mạnh Quân vọng vào: “Phong ơi, vợ ơi, mẹ nhà nó, có biến rồi em ơi!”
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa lời của Thu Hương, đã bị một trận rống đến ù tai của thằng bạn thân làm cho choáng váng đầu óc. Còn chưa kịp định hình mọi chuyện, tôi đã thấy thân hình cao to lực lưỡng của thằng Quân hùng hồn đứng trước mặt, nói đến phun nước miếng tùm lum vào mặt tôi: “Lần này thì phải làm tới thôi.”
“Làm tới? Làm tới cái gì cơ?” Diệu Linh lo lắng chen ngang.
“Ơ, các cậu cũng có ở đây hả? A, con chào cô, cô trông khỏe lên nhiều rồi đó ạ.”
Mẹ tiên sư mày, quay về chủ đề chính đi. Tôi vỗ đốp vào mặt nó, hỏi lại: “Có biến gì?”
“Lần này ông ta chơi lầy rồi.” Thằng Quân nhíu mày, “Chị tao bảo không biết được ai chống lưng mà mạnh mồm lắm. Vụ này khởi kiện to.”
Những người còn lại còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, tôi đã kéo thằng bạn ra ngoài, sau đó tức tối mà gằn giọng: “Đến luôn đi, ông mày cũng đếch sợ.”
“Tao ủng hộ mày!”
Ba tôi, ông ta lại định giở trò gì? Đòi kiện à? Được, cứ làm tới luôn đi. Để tôi xem rốt cuộc ông ta mượn ‘cơ’ của ai nào.
Xem ông ta giỏi đến mức nào!
Đề xuất Voz: Độc hành – Hành trình vào cõi chết