《靠山老祖》第一卷
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã nửa tháng kể từ khi Mạnh Hạo đặt chân vào pháp các của tông môn. Nửa tháng ấy, phần lớn thời gian y đều ngồi thiền định trên sàn đá, miệt mài nghiên cứu những bộ cổ thư của tông môn. Qua đó, Mạnh Hạo hiểu thêm sâu sắc về đất nước Triệu Quốc cũng như vùng Nam Dực rộng lớn.
Thậm chí, y còn tìm được một tấm bản đồ vẽ tay cực kỳ chi tiết, mô tả khắp vùng đại địa Nam Thẩn một cách hùng tráng. Trên đó, Đông Đạo Đại Đường hiện rõ ràng, những cánh đồng sa mạc Bắc Mạc Trương Di, cùng với miền Tây Man Di và nơi Mạnh Hạo sinh sống — vùng trời Nam Dực – đều được khắc họa rõ ràng.
Cả thế giới rộng lớn ấy như được in hằn sâu vào tâm trí Mạnh Hạo. Nam Dực dù huy hoàng rộng lớn, chỉ là một phần nhỏ bé của đại địa Nam Thẩn, còn Triệu Quốc cũng chỉ là một góc biên viễn nơi vùng Nam Dực mà thôi.
“Cả vùng Nam Dực rộng lớn, ít nhất phải đến ngàn lần lớn hơn Triệu Quốc sao...” Mạnh Hạo ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài pháp các, mắt lóe lên ẩn ý thâm trầm.
“Ngoài ước vọng đi thăm Đông Đạo Đại Đường vốn không dễ dàng, bởi phải vượt qua thiên hà đại hải...” Một lát sau, Mạnh Hạo cúi đầu, chăm chú đọc bản đồ miêu tả bốn vùng rìa đại địa Nam Thẩn, Đông Đạo sát cạnh Bắc Mạc, như một mảnh lục địa kết nối. Qua biển cả mênh mông, Tây Man và Nam Dực lại nối liền một dải đất rộng lớn.
Đêm dần buông, mặt trời lặn sâu sau núi, khi hoàng hôn phủ khắp chốn non cao, Mạnh Hạo xoa nhẹ đôi mắt mỏi mệt, cất bản đồ trả lại chỗ cũ rồi khuất mình ra khỏi pháp các. Y đứng nhìn hướng đông lâu lắm, rồi quay lưng bước vào nội môn động phủ của mình.
Bên trong động phủ, ánh đèn ngọc phát sáng dịu dàng trên trần nhà. Bốn bức tường đá sừng sững, xanh ngắt như ngọc bích, xung quanh là năm gian phòng đá và suối thần linh rì rầm chảy, khiến nơi đây linh khí dày đặc vô cùng.
Chỉ có nội môn đệ tử mới được hưởng đặc quyền này. Bước vào ánh sáng ngọc dịu hòa, Mạnh Hạo ngồi xuống tảng đá ngọc bạch bên trong. Dù tảng đá không phải linh thạch, nhưng khi tọa thiền trên đó, tâm trí lại vô cùng tỉnh sáng, như một bảo vật quý hiếm.
Chỉ có nội môn đệ tử mới có cơ hội sở hữu viên đá này.
“Một khi trở thành nội môn đệ tử, mới thật sự nhập môn chính tông.” Mạnh Hạo bình thản nhìn quanh, trên tảng đá xanh còn chạm khắc những hình chim thú tinh xảo, mỗi hình đều chứa đựng bí nghĩa sâu xa, nhìn thôi đã phát sinh cảm giác uy nghiêm khác thường.
“Khác biệt rõ rệt với đệ tử ngoại môn chính là để tôn vinh sự ưu tú và vị thế của nội môn đệ tử. Giữa cuộc đời trần tục, địa vị được chia thành từng bậc thang rõ ràng — ai tranh đoạt được thì sẽ vượt lên, hơn hẳn những đệ tử ngoại môn. Muốn làm người đứng đầu, tất phải mạnh mẽ!” Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên sâu sắc, nhớ tới Vương gia quận châu Nam Dực. Trong hốc mắt y hiện lên một vẻ khác lạ, được giấu thật kỹ.
Chẳng bao lâu sau, khi hoàng hôn chưa kịp tàn, bên ngoài động phủ vang lên tiếng gọi lễ phép.
“Mạnh sư huynh, dưới sơn có Lý Phú Quý muốn kiến kiến.” Một đứa nhỏ hầu việc tự xưng, là đệ tử cận vệ được môn chủ lựa chọn để phục vụ Mạnh Hạo mọi việc trong đời sống thường nhật.
Đây cũng là một phần đặc quyền của nội môn đệ tử. Ban đầu, Mạnh Hạo chưa quen với việc được người hầu hạ tận tình như này, bởi từ bé tới lớn chưa từng hưởng sự chăm sóc như vậy. Nhưng khi thấy Trần sư huynh cũng có bọn nhỏ phục vụ bên cạnh, y đành phải chấp nhận. Lòng tin vào sức mạnh bên trong càng thêm kiên định.
Chỉ có người mạnh mới có thể quyết định cuộc đời người khác, cũng như khiến bản thân không bị người khác chi phối. Bất công, phi lý là lẽ thường của giang hồ tu chân lẫn quy củ tông môn, nhưng tồn tại là có lý do.
“Tồn tại chính là đạo lý, thế gian vốn chẳng có gì gọi là hợp lẽ hay công bằng thực sự.” Mạnh Hạo nhỏ nhẹ đáp.
“Để người đó lên đi.” Mạnh Hạo phát lệnh, đứa nhỏ liền đáp lời tôn kính, ánh mắt thâm nghiêm. Từ khi được chọn làm đứa nhỏ hầu hạ, sinh mệnh của nó đã thuộc về Mạnh Hạo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Béo bệ vệ bước lên núi, rống lên tiếng cười khoái chí, dù cắn chặt răng vẫn không giấu được vẻ háo hức. Đây không phải lần đầu y lên đây, nửa tháng qua đã ghé tới ba lần. Mỗi lần lên đây, y đều sôi nổi hừng hực khí thế, bởi không phải đệ tử ngoại môn nào cũng đủ nhẫn nại chân bước vào đây, trừ phi được đồng môn cho phép.
Dưới sự lễ phép của đứa nhỏ, Tiểu Béo ung dung tiến vào động phủ. Y sờ chỗ này, nắm chỗ nọ, ngay cả tảng ngọc bạch nơi Mạnh Hạo tọa thiền cũng không quên dùng dãi nhầy mà sờ ba bốn lần.
“Lại không phải lần đầu tới.” Mạnh Hạo nhìn Tiểu Béo rồi đáp, mắt ánh lên nụ cười.
“Chỗ của ngươi tốt quá, mỗi lần đến đây tao không khỏi kích động. Đây là động phủ nội môn đệ tử đấy, chỗ huyền thoại. Ngươi không biết đâu, khoảng trước tao xuống sơn, cả đám đệ tử đông như kiến vây quanh tao, hỏi này hỏi nọ, đúng oai phong lẫm liệt luôn.” Tiểu Béo run run, nhắc lại ký ức xúc động, sau hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh ngồi trước mặt Mạnh Hạo.
“Động phủ của Vương Đằng Phi, nếu ngươi muốn, ta có thể xin cho.” Mạnh Hạo gợi ý.
“Điều đó... chẳng hay chút nào.” Tiểu Béo vừa mừng rỡ vừa giả vờ e thẹn.
“Triệu Hải.” Mạnh Hạo nhẹ giọng gọi. Vừa dứt lời, cánh cửa động phủ mở toang, đứa nhỏ hầu lập tức bước vào, quỳ xuống lạy sâu về phía Mạnh Hạo.
Đứa nhỏ trông chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tuổi tác ngang Tiểu Béo, mặt mày thanh tú. Mới lên núi không lâu, xuất thân cùng huyện với Tiểu Hổ, gia đình cũng khá giả.
“Ngươi cầm lấy linh bài của ta, lên điện cốc lấy về đạo bích cũ của Vương Đằng Phi trước đây.” Mạnh Hạo vẫy tay, một chiếc ngọc bài trắng bệch lập tức bay vào tay đứa nhỏ.
Đứa nhỏ cúi đầu tâu rõ, ánh mắt đầy lễ nghi rồi lui bước rời đi.
“Mạnh Hạo, ngươi bao giờ mới chịu xuống núi một lần? Ta đã hứa với đệ tử ngoại môn, sẽ dẫn ngươi xuống để bọn họ chiêm ngưỡng. Đừng có đổi ý đấy nhé, ta đã hứa rồi đấy.” Tiểu Béo mắt sáng ngời nhìn Mạnh Hạo, vội nói.
“Âu Dương Đại Trưởng Lão bảo ngày phát dược tiếp theo, ta sẽ đảm nhiệm chủ trì, tính ra chắc là mốt.” Mạnh Hạo mỉm cười, hai người cùng bước vào tông môn. Ba năm cùng nhau tồn tại, tình bạn gắn bó sâu sắc.
“Tốt lắm, vậy thì mốt đi. À này, nửa tháng nay cửa hàng tạp hóa của ta khá giả hẳn, đây là số linh thạch ta tích được. Theo quy ước, ngươi tám phần, ta hai phần, đây là phần ngươi đó.” Tiểu Béo vội tháo túi lưu trữ trao cho Mạnh Hạo, lòng không khỏi hảnh diện nghĩ, có Mạnh Hạo làm hậu thuẫn, từ nay ai trong nội ngoại môn dám khinh thường ta?
Nhất là nghĩ tới một nữ đệ tử ngoại môn, gần đây mê hoặc ta say đắm, lập tức cảm thấy máu nóng sục sôi.
“Thượng Quan Tu, dạo này hắn không quấy rối ngươi chứ?” Mạnh Hạo bỗng lên tiếng, ánh mắt thoáng qua sắc lạnh.
“Kẻ già kia mấy ngày qua không xuất hiện, ta cài một đệ tử bên hắn để dò la tin tức, nghe nói hắn đang ẩn cư tu luyện, không ra ngoài.” Tiểu Béo nghe thấy Thượng Quan Tu, xoáy mặt sang trọng điềm tĩnh sắc.
“Nói chung ngươi cần cẩn trọng. Nếu bất trắc, lập tức bẻ nát vật chứng ta giao cho.” Mạnh Hạo dặn dò.
Không lâu sau, đứa nhỏ Triệu Hải trở về, mang theo đạo bích cũ của Vương Đằng Phi. Mạnh Hạo trao lại cho Tiểu Béo, hai người cười nói rộn rã, đêm đã khuya mà Tiểu Béo vẫn chưa có ý ra về, vẻ mặt phấn khích trông rất đáng chú ý.
Thấy thái độ ấy, Mạnh Hạo thoáng ngẩn người, rồi nhớ ra hôm nay là ngày phát quả bổ, đành mỉm cười thở dài.
“Ngày phát quả bổ nội môn đây.” Mạnh Hạo nói.
Tiểu Béo liếm môi, vội gật đầu, tận trong lòng ngưỡng mộ khác hẳn đệ tử ngoại môn. Mỗi tháng nội môn đệ tử được phát thưởng một loại linh quả đặt biệt. Loại quả này chứa đựng dược đan, từng múi quả thơm phức hương đan dược, ăn vào công hiệu vượt trội hẳn dược đan thông thường.
Chỉ nội môn đệ tử mới được hưởng phúc lợi này mỗi tháng một lần.
Một trống hương sau, đứa nhỏ Triệu Hải đi tới, ngó nghiêng Tiểu Béo, trong lòng khinh miệt không giấu, nhưng ngoài mặt vẫn lễ phép, đem hai quả bổ được gói trong lá xanh đưa lên trước.
Hương thơm tỏa bay chung quanh, Triệu Hải thầm nuốt nước bọt, đặt xuống rồi lui bước ra.
Mở lớp lá ra, là hai quả nhỏ nhắn màu đỏ hồng trong suốt, nhìn dường như dễ vỡ, bên trong hé lộ một hạt dược đan.
Mắt Tiểu Béo sáng rực, y chưa từng nếm trải loại quả này, nhưng nghe nói được phổ biến trên ngoại môn mấy ngày qua. Lập tức hớn hở lấy một quả bỏ vào miệng cắn nát rồi nuốt xuống, hương vị kỳ diệu lan tỏa khắp khoang miệng và não bộ, nhanh chóng biến thành hơi ấm tỏa khắp tứ chi.
“Bõ công rồi! Ta chắc chắn là đệ tử ngoại môn đầu tiên được nếm quả bổ. Chắc khi về sẽ khiến cô nương kia ganh tị đến phát điên, làm bại hư cả bọn đệ tử khác.” Tiểu Béo nhủ thầm, như vừa nhớ ra điều gì, vội ngậm miệng giữ hương vị thơm lừng không rơi ra ngoài, rồi ra hiệu cho Mạnh Hạo rằng y sẽ đi rồi, chạy vụt ra ngoài.
“Đây là minh chứng! Phải mau tìm mấy nữ đệ tử kia cho họ thưởng thức mới được.” Tiểu Béo càng nghĩ càng hưng phấn, chạy nhanh xuống núi.
Mạnh Hạo cười thầm. Dễ hiểu là Tiểu Béo ganh tị nhỏ nhen, tuy vậy quả bổ thật sự ngon, chứa đựng công lực dược đan cô đặc.
“Đó chính là đời sống của nội môn đệ tử...” Mạnh Hạo nhấm nháp quả bổ, ánh mắt đượm buồn. Đời sống ấy ngoại môn đệ tử khó mà chạm tới, thậm chí Mạnh Hạo nếu muốn chỉ cần biểu lộ ý chí, bên ngoài có nhan sắc, liền có nữ đệ tử ngoại môn liều mạng cống nạp.
Thời gian lại trôi qua, hai ngày sau buổi sớm, Mạnh Hạo bước ra khỏi động phủ, phía sau có Triệu Hải theo cùng, tay cầm túi lưu trữ màu tím hun chứa đầy linh đan Ngưng Linh.
Cảm gió sớm trên núi, Mạnh Hạo bước xuống sơn. Mỗi khi thấy y, đệ tử ngoại môn đều đổi sắc mặt, dừng lại đứng dậy, hai tay chắp trước ngực, lạy xuống sâu sắc.
“Bái kiến Mạnh sư huynh.”
“Mạnh sư huynh phong thái hào hoa như cũ, đã lâu không gặp, sư muội rất nhớ.”
“Kiến kiến Mạnh sư huynh, sư huynh tư chất phi phàm, tu vi kinh người, tương lai hẳn sẽ là trụ cột của tông môn.”
Trong bao lời tâng bốc ấy, Mạnh Hạo tiến thẳng đến quảng trường, nơi đã tập trung khá đông đệ tử đang chờ. Nhìn thấy Mạnh Hạo, mọi người liền đồng loạt chắp tay lễ bái, tiếng lăng xăng vang khắp bốn phương tám hướng.
Mạnh Hạo chỉ gật đầu nhẹ, thong thả nhảy lên bục cao bằng đá giữa quảng trường, dẫn theo Triệu Hải đứng đó. Đây không phải lần đầu y đứng trên bục, song là lần đầu y phát linh đan tại đây.
Ánh mắt quét qua từng người đứng dưới, nhìn họ đầy vẻ ngưỡng mộ và tôn kính, Mạnh Hạo lặng lẽ trôi về những hồi ức ngày lần đầu mình tới quảng trường, những trận ức hiếp của Vương Đằng Phi, cùng bao nhiêu chuyện không kể hết.
“Chuông, hãy gióng chuông.” Lặng yên một lúc lâu, Mạnh Hạo hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng ra lệnh.