Logo
Trang chủ

Chương 1

Đọc to

Từ đêm Giáng sinh đến hết tháng 4 năm sau, những tháng đó có lẽ là giai đoạn sóng gió nhất trong sự nghiệp làm việc của tôi tại Hyatt. 10 ngày tập huấn kỹ năng cơ bản đã là một chuyện, nhưng áp dụng chúng tại nhà hàng lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Mọi thứ tôi học được ở trường dường như đều vô dụng.

Nhân viên ở nhà hàng Square One hầu hết là những người có kinh nghiệm lâu năm, làm việc với họ thực sự mệt mỏi vì họ xét nét từng chi tiết nhỏ, từ con dao, cái nĩa cho đến cách bày bàn, ghế. Chưa kể áp lực phải thuộc lòng menu món ăn và menu rượu vang (các bạn có thể tìm kiếm trên Google với cụm từ "Square One Park Hyatt Saigon"). Mà đó mới chỉ là bước nhập môn thôi nhé. Tôi vẫn nhớ có một lần, người quản lý người Úc, có lẽ đang có tâm trạng không tốt, đi ngang qua nhà hàng và yêu cầu pha cho ông ấy một ly cappuccino (chúng tôi thường gọi tắt là "cap"). Oái oăm thay, tôi là nhân viên phục vụ, đâu phải là barista mà ông ấy lại yêu cầu pha chế.

Thế là tôi hùng dũng đáp lại: "Tôi không biết pha."

Người quản lý hỏi: "Cậu có biết mình đang làm việc ở đâu không?"

Tôi lắp bắp. Ông ấy nhấc điện thoại, nói chuyện gì đó, rồi bảo tôi: "Cậu chờ tôi ở đây."

5 phút sau, người quản lý xuất hiện cùng với một nhân viên khác. 10 phút sau, tôi nhận được lệnh: phải pha thành thạo 5 ly cappuccino trước khi hết ca, nếu không ngày mai sẽ không được đi làm nữa.

Trời ơi! Người quản lý, trước khi rời đi, đã đặt lên quầy bar một chứng chỉ ghi tên nhà hàng và nói: "Hãy đọc nó. Đó là lý do tại sao cậu phải biết pha một ly cap. Tôi sẽ quay lại kiểm tra."

May mắn thay, cả ngày hôm đó, người pha chế rượu trong quầy bar đã tận tình hướng dẫn tôi. Cuối ngày, đúng là người quản lý đã quay lại kiểm tra thật, và số phận của tôi với Hyatt vẫn chưa kết thúc.

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Thần Ấn Vương Toạ
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN