Logo
Trang chủ

Chương 2

Đọc to

Tối hôm đó, sau khi sếp đã thẩm định xong ly cà phê rồi về. Ông khách áo đen ban chiều mắng tôi té tát, nay lại cười và nói: "Cô gan nhỉ". (Ở nhà hàng này có một lệ, phụ nữ thì gọi là "gái", đàn ông thì gọi là "cô", giống như mọi người hay gọi nhau là "thím" vậy đó).

Sau vụ của sếp, tôi mới nhận ra, ở đây nhân viên phục vụ không chỉ đơn thuần là bưng bê, dọn dẹp hay lau bàn. Họ còn phải kiêm nhiệm rất nhiều công việc khác. Điển hình là việc pha chế thay cho nhân viên pha chế.

Tại Park Hyatt Saigon, Square One là nhà hàng cao cấp nhất. Năm 2009, nhà hàng này lọt vào top 10 nhà hàng hàng đầu châu Á. (Tôi không chụp được chứng nhận vì không được phép mang điện thoại vào, chỉ có quản lý nhà hàng trở lên mới được sử dụng điện thoại). Đến năm 2014, nhà hàng tiếp tục nằm trong danh sách 101 nhà hàng tốt nhất thế giới do Daily Meal bình chọn. Giá đồ ăn ở đây thì "trên trời". Tôi nhớ năm 2009, một miếng bít tết bò Wagyu Úc nặng 350g có giá 250 USD (chưa bao gồm thuế và các loại phí khác). Vậy mà vẫn có người ăn, quả là người giàu có thật. Hiện nay giá đã rẻ hơn một chút do ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2011.

Nói ra điều này không phải để khoe khoang, mà để mọi người thấy được nơi đó kinh khủng như thế nào. Để duy trì một nhà hàng đẳng cấp cao với mức giá "trên trời" như vậy, đội ngũ quản lý tạo áp lực lên nhân viên rất lớn để đạt được chất lượng dịch vụ tương xứng với giá tiền trên thực đơn. Vì vậy, nhân viên chúng tôi bị ép phải làm đủ thứ việc. Phục vụ bàn là chuyện hiển nhiên, nhưng còn vô số công việc khác không hề liên quan đến vai trò của người phục vụ:

 

Đề xuất Voz: Tuổi trẻ của Tôi
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN