Logo
Trang chủ

Chương 14

Đọc to

Tháng Năm, Sài Gòn như đổ lửa. Đây là đỉnh điểm của mùa hè, cũng là lúc ngành khách sạn bước vào giai đoạn "vắng khách" quen thuộc trước khi chìm vào sự ảm đạm thường niên. Có lẽ, khi thời tiết nóng bức, con người cũng trở nên nóng giận hơn. Tháng đó, tôi và ba đã có rất nhiều bất đồng, gần như mỗi tuần gọi điện về nhà là lại cãi nhau. Ba tôi không hài lòng với lựa chọn nghề nghiệp của tôi, ông cho rằng một người đàn ông có sức vóc lại chọn công việc "bưng mâm rót nước". Ngược lại, tôi không chấp nhận việc ông luôn ép buộc tôi làm theo ý muốn của mình.

Thực ra, gia đình tôi lúc bấy giờ cũng có điều kiện kinh tế khá giả. Nếu có thất nghiệp, tôi về nhà cũng không sợ cảnh đói kém. Ba tôi có một xưởng sản xuất nước đóng chai, mặc dù hàng tháng vẫn phải chi trả một phần nợ ngân hàng, nhưng thu nhập vẫn đủ để nuôi sống gia đình. Ông bà ta nói "phi thương bất phú" quả không sai. Ba tôi muốn tôi về tiếp quản xưởng, tôi hiểu điều đó, nhưng tôi không thể làm được, thưa các bác. Tôi, một thanh niên 21 tuổi, tràn đầy sức sống, khao khát được ra ngoài, được nhìn ngắm thế giới, được lăn lộn, trải nghiệm, "lên bờ xuống ruộng" nếm trải mọi đắng cay ngọt bùi của cuộc đời (nghe sến súa quá phải không ạ?).

Hơn nữa, lúc đó tôi chưa thực sự biết mình thích làm gì, nhưng tôi biết chắc chắn (và đến bây giờ suy nghĩ đó vẫn không thay đổi) rằng tôi không phù hợp với cái xưởng đóng nước chai đó. Một vài người họ hàng nói tôi dại dột, số khác thì im lặng không nói gì khi biết chuyện.

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Quốc Đại Phản Tặc
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN