Logo
Trang chủ

Chương 15

Đọc to

Không biết các bác khi đi làm có suy nghĩ giống tôi không: một người con trai, trước khi nếm trải vị ngọt của tiền bạc, phải nếm trải "mùi đời". Tôi đã chứng kiến hàng ngày những cậu ấm cô chiêu được cha mẹ đưa vào nhà hàng, được cung phụng đủ thứ. Nhẹ thì được mua sắm quà cáp vì đạt thành tích, vừa thì được nhờ mối quan hệ với người này người kia để tìm kiếm công việc, nặng hơn thì được cha mẹ mở công ty riêng, hay thậm chí là lo lót cho quan chức để thoát tội (tôi đã nghe về những vụ đua xe tông người, buôn bán thuốc lắc, trốn thuế, đủ cả). Bọn trẻ đó không thiếu tiền, nhưng cái hại lớn nhất là chúng đã nếm mùi tiền quá sớm. Do đó, chúng trở nên kiêu ngạo, coi trời bằng vung, hoặc nhẹ nhàng hơn là tưởng mình là thiên tài, trong khi mọi thành quả đó đều có sự "đỡ lưng" của cha mẹ. Như lời nhận xét của một ông trùm buôn gỗ (các bác có thể tự tìm hiểu để biết ông ấy là ai, tôi không dám nêu tên chính xác) khi dùng bữa tại nhà hàng của tôi: "bọn trẻ đắt tiền".

Thôi lan man thế đủ rồi, quay lại câu chuyện công việc.

Hậu quả của việc bất đồng quan điểm với gia đình là tôi bị cắt hoàn toàn tiền sinh hoạt phí.

Ô hô ai tai, từ đây tôi chỉ còn "ta với ta". Công việc hiện tại bỗng trở thành "cần câu cơm" của tôi. Và thế là, tôi đã trở thành một "dân cơm gạo" như các bác thấy đó.

Đề xuất Voz: Cuộc chiến giữa Nhíp xinh và Quần đùi hoa
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN