Cực như một con chó cắm mặt xuống đất.
Nhà hàng Square One làm việc với một khái niệm đơn giản: "Lệnh là lệnh, cấm cãi, cấm góp ý kiến.
Cãi, đuổi.
Góp ý kiến, đuổi.
Những người "áo đen" không quan tâm đến việc bạn cảm thấy thế nào, có mệt không, có thích không, có tôn trọng họ không, v.v. Họ chỉ cần biết một việc: họ ra lệnh, nhân viên làm. Hết.
Điều này khiến cho những người "áo đen" có quyền hạn rất lớn trong nhà hàng, cũng như đội ngũ nhân viên "cơm gạo" của họ giống như quân đội. Nói là làm, tất cả cùng làm mà không hề phàn nàn (nếu có thì có lẽ sẽ đi nhậu cả đám chém với nhau, chứ lèm bèm trong nhà hàng thì họ sẽ cho lên đường ngay).
Giám đốc bộ phận ẩm thực từng nói trước toàn thể nhân viên Facebook: "Nếu bạn không làm, không sao. Thành phố này có 10 triệu người."
Kỷ luật thép khiến cho nhà hàng này có thể hoạt động trơn tru dưới quyền của bất kỳ ai, dù đó là một người quản lý cứng cựa hay là kẻ ngốc nhất. Điều đó cũng làm cho bất kỳ nhân viên nào có ý định nổi dậy cũng phải e dè, và những ý tưởng đổi mới từ những "thiên tai" (à, nhầm, thiên tài) du học nước ngoài nhanh chóng bị dập tắt.
Được cái, thể chế này khá công bằng, quyền lực lớn, trách nhiệm nặng. Đây vẫn là điều mà tôi ngưỡng mộ những người làm ở PHS cho đến tận bây giờ. "Áo đen" ra lệnh, nhân viên làm, và nếu kết quả không như ý muốn (tất nhiên là nhân viên phải thi hành lệnh nghiêm chỉnh) thì hậu quả "áo đen" sẽ gánh hết, người lính chỉ đứng ngoài xem kịch. Rất hiếm khi có trường hợp đổ tội cho lính. Nếu có, thì sẽ xuống bộ phận nhân sự, mở camera, gọi nhân chứng, ghi âm, đầy đủ ban bệ giám đốc, nói chung là ở đó thì trách nhiệm không ai chạy thoát, ai làm người đó chịu.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Sủng Tiến Hóa