Logo
Trang chủ

Chương 18

Đọc to

Khi bạn hiểu rõ cơ cấu hoạt động của nhà hàng, việc trở thành một nhân viên "cơm gạo" cũng không đến nỗi tệ. Miễn là bạn tuân theo đúng luật lệ, làm tốt công việc của mình, và phần còn lại là chờ xem có ai khác "sẩy chân" không. Vâng, ở đây bạc bẽo lắm các bạn ạ. Bạn muốn lên chức ư? Sẽ phải có ai đó phải ra đi thôi. Đứa nào nói môi trường làm việc thân thiện, ai nói bạn sẽ có những đồng nghiệp tuyệt vời, xin phép được... (tôi xin phép không lặp lại từ ngữ thô tục). Chả có ai thân thiện với ai hết. Tất cả đi với nhau chỉ vì một từ "thăng tiến". Đừng lộn hết ruột gan của bạn cho họ xem, kể cả trong những buổi nhậu nhẹt bên ngoài, bạn sẽ không biết những thứ đó có thể bị ghi âm, quay phim và một ngày đẹp trời được chuyển lên cho "áo đen", hoặc tệ hơn là lên phòng nhân sự. Nói tóm lại, nếu bạn chọn tin tưởng ai đó thì hãy lựa chọn thật kỹ, đặc biệt là những cô gái có khuôn mặt như thiên thần, nhưng họ có thể mọc nanh hết đấy.

Tôi lúc đó, mặc dù quyết định làm nhân viên "cơm gạo", nhưng tính sơ tuổi nghề mới được có chưa đầy 6 tháng. Vẫn chưa là gì. Hàng ngày vẫn đều đặn làm việc của mình như vắt chanh, cố gắng không kêu ca phàn nàn (thật ra là có nhưng là lên mạng chém gió như các bạn lên diễn đàn chửi đổng ấy). Giai đoạn này tôi cũng được xem là thành thạo việc, nên được phân làm ca gãy cũng khá nhiều.

Hàng ngày, 10 giờ sáng vào ca. Việc đầu tiên là... lên quầy bar "chôm" một ly cà phê cho tỉnh táo. Nhiều hôm pha cà phê xong không chịu lau lại máy ép, bị bà bán hàng rượt vòng vòng nhà hàng đòi đánh. Chuyện tôi với bà bán hàng này vui lắm, từ từ tôi sẽ kể cho các bạn nghe. Sau đó là set up lại toàn bộ nhà hàng, rửa và lau dao, muỗng, nĩa, ly, tách, dĩa các loại. Đến 11 giờ thì đi ăn trưa, 11 giờ 30 có mặt tại nhà hàng phục vụ bữa trưa cho khách. Bữa trưa thì nhẹ hơn bữa tối nhiều, khách ăn nhanh và gọn. Nói chung hầu hết làm buổi trưa khá nhàn, mỗi tội hay buồn ngủ. Tầm 2 giờ chiều thì tan ca, đi chơi đến 5 giờ chiều vào lại, họp hành giao ca các thể loại. Họp hành kiểu này là vui nhất, hầu hết là nghe chửi. "Áo đen" chửi đều đều từ đầu buổi đến cuối buổi, được cái không nêu cụ thể ai nên nhiều lúc cả đám lính quay ra nhìn nhau "Ồ, sao nó nói mày quá vậy?", rồi cãi nhau ỏm tỏi cả lên. Đến 5 giờ 30 ăn tối, rồi vào nhà hàng phục vụ ca tối đến hết khách thì về. Tháng 5, như đã nói, là đỉnh cao nhất mùa, khách đông lắm các bạn ạ. Hồi đó có cái điện thoại có chức năng đo bước chân (quên tên rồi) nó đo được một đêm tôi đi bộ 22km. Không biết làm sao mà mình sống qua những ngày ấy. Nhưng được cái tiền tip khá nhiều, cứ đều đều 10 ngày được chia 500k. Tan ca là những cuộc đi nhậu, đi bar, đi chơi các thể loại. Hồi đó sung lắm, đêm nào cũng đi, giờ nghĩ lại thấy mình ngu, phung phí biết bao nhiêu tiền.

Mọi thứ cứ thế trôi đi, đều đặn khiến cho tôi xém chút nữa là quên mất một điều, tôi vẫn đang là một nhân viên hợp đồng thời vụ.

Tháng 5 trôi qua, mùa thấp điểm đến. Mùa của cắt giảm nhân sự và là mùa thử thách nhất của những nhân viên hợp đồng thời vụ đang đến.

Đề xuất Voz: Yêu thầm em vợ
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện