Em liền cầm luôn cái chai rượu vỡ trên tay, lao nhanh ra xiên thẳng xuống bàn chân một thằng. Có lẽ vì đau quá nên em đâm nhầm xuống nền đất, chỉ cắm đúng một phần vào ngón út chân nó, gần như lìa ra ngoài, ngón út trẹo hẳn một bên. Thằng chó kia nhăn nhó ôm chân, em thấy thế rút luôn ngón chân nó ra. Nó đau quá hay sao kêu ầm ĩ, tay cầm tuýp buông thõng xuống, em liền giựt lại rồi cố đứng dậy vụt thật lực ngược vào cổ nó. Thằng chó ăn nguyên cả quả, buông thõng tay chân nằm gục im luôn, chẳng kêu gì nữa, cứ nằm thở dốc như bị hen suyễn vậy. Vì mệt quá nên khi đứng dậy, chân em cứ run run, đứng chẳng vững, đành phải dựa vào tường. Thằng kia thấy chắc nghĩ em đã hết sức nên lao tới, cùng lúc cầm tuýp vụt chéo ngang vào đầu thì em né được, chỉ bị sượt qua vai. Tranh thủ lúc đấy, em đập mạnh vào mạng sườn nó, chắc nó gầy quá nên khi ăn tuýp thấm đau đến nỗi vẹo người hẳn sang một bên. Thấy vậy, em dùng hết sức nhoài cả người nhảy lên đạp thẳng vào ngực thì nó hứng trọn, bật ngửa ra sau đập cả đầu xuống cái bàn thủy tinh, văng cả tuýp ra ngoài. Em cũng mất đà đạp xong ngã luôn ra đất.
Lồm cồm bò dậy trong trạng thái đau ê ẩm cả người, cộng thêm đói và mệt từ hôm qua chưa được ăn gì. Em cố gắng với tay lấy trong vest bao thuốc, hút cho đỡ mệt. Ngồi tựa lưng vào tường châm lửa hút một điếu mà chẳng thấy khá hơn tí nào cả. Tự nhiên tưởng tượng ra cái cảnh con P mà nhìn thấy em trong bộ dạng này, thể nào nó cũng trêu cho mà xem. Đầu tóc bù xù, mặt nhăn như khỉ vì đau, quần áo thì xộc xệch đứt mấy cái cúc, lại ngồi cạnh mấy thằng xăm trổ đang nude nữa chứ. "Vớ vẩn nó lại tưởng bốn thằng vừa four some nhau thì bỏ mẹ", nghĩ đến thế em lại thấy buồn cười.
Nhặt cái tuýp dưới đất, em lảo đảo cố bước lên cầu thang tìm xem con P có ở trên tầng không. Lúc đi lên, em liếc xuống bên dưới thấy mấy con kia ngồi im nhìn em, không dám nói gì như thể em là người ngoài hành tinh vậy. Tìm khắp bốn tầng đều không thấy con P đâu cả, chỉ thấy những đứa khác bị bọn ma cô nhốt trong phòng, nhìn đứa nào cũng xanh xao, hốc hác, mắt thâm tím lại mà em cảm thấy thương quá. Chắc đây là những đứa cave chấp nhận vay tiền nóng bọn này, rồi khi không có tiền trả thì bị bắt vào đây, đánh đập, hành hạ, kiếm tiền cho bọn nó. Em chán nản đi xuống dưới, ra chỗ thằng oắt đầu tiên bị đập mặt vào cửa, thấy nó vẫn đang nằm ôm mặt.
"Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, con P nó ở đâu?" Thằng ôn con im im không nói gì, rồi nó cười khẩy một cái. Em lúc này đang điên rồi nó lại chọc giận hơn, thế là cầm cả đầu nó dập thêm phát nữa xuống đất, thằng bé ôm mũi khóc ộc hết cả máu ra ngoài.
"Thích ăn đòn nữa à, có sủa không?"
Lần này thì nó sợ quá, giơ tay ra che như kiểu em sắp đánh nó tiếp ấy. Rồi nó mới nói là con P nợ tiền bọn nó nhiều quá xong nó trốn nợ, bọn nó tìm được gọi ra ngoài đánh rồi nhốt luôn ở cái nhà trọ trên đường PVĐ. Nghe xong, em cố gắng lết thật nhanh ra xe phóng tới chỗ con P luôn vì sợ nó bị nhốt ở đó gặp chuyện gì. Vừa ra khỏi ngõ lên đường lớn, phóng một đoạn thì em nhìn thấy có sáu thằng đi ba xe, cân hai đội mũ đen đi ngược chiều vào ngõ. Đm lúc đấy em biết ngay mà, mấy con mụ má mì kia gọi mấy thằng chó đàn tới cắn thêm đây mà. Lúc đấy em mà ở lại thêm tí nữa chắc giờ này đang được ăn xôi với ông bà rồi. "Thế này thì càng phải nhanh đến chỗ con P mới được", nghĩ thế em tăng ga phóng đi thẳng.
Tới nơi địa chỉ thằng oắt kia nó nói thì trời cũng chập tối. Em để xe ở ngoài chạy vào trong thì thấy cả một khu phòng trọ nằm tít sâu trong ngõ, khóa cửa im ỉm, bên ngoài tường có đề dòng chữ "Nhà đang sửa, tạm thời không cho thuê". Em vội lấy chìa khóa vừa nãy thằng kia nó đưa, mở cửa đi tìm từng phòng một, tìm lần lượt các phòng đều không có. Đến một phòng ở cuối dãy, cũng là phòng cuối cùng thì vừa mở ra, một mùi tanh hôi sộc thẳng vào mũi em, như mùi của một cái lò mổ lâu năm vậy. Đến khi bật điện lên thì mới thấy con P đang bị nhốt khóa tay vào chân giường, trong phòng có cả ba con nữa cùng đều bị như vậy. Đứa nào đứa đấy mắt cũng đỏ hoe, thâm tím hết mặt mày, áo thì đều bị lột hết để lộ những vết hằn của roi vẫn còn rỉ máu trên da. Em vừa bật điện lên thì cả bốn đứa quay ra nhìn em sợ hãi, đến khi mãi một lúc sau, như nhận ra em, cái P mới lên tiếng:
"Anh Bob... Anh Bob phải không...?"
Giọng nó run run như sợ mình nhầm, chẳng dám gọi to, nó chỉ dám nói như thể nó không tin vào mắt mình là em đang đứng trước mặt nó. Em đứng nhìn nó một lúc mà chẳng biết nói gì nữa các bác ạh, em nhìn mà thương nó quá, nó bị đánh, bị nhốt đến mức suýt nữa em chẳng còn nhận ra. Nó tưởng em không nghe thấy nó nói gì nên nó cố gắng nhắc lại một lần nữa thì em mới định thần lại gần chỗ nó.
"Không sao đâu mà, anh đây, mọi chuyện ổn rồi, anh đến đưa em ra đây."
Khi em vừa nói xong thì nó mới bật dậy ôm chầm lấy em khóc. Nó vừa khóc vừa luôn miệng nói "em xin lỗi". Nghe nó khóc tội quá, chắc nó phải chịu nhiều đau đớn tủi nhục lắm. Cũng phải thôi, bọn ma cô kia mà bắt ai có bao giờ bọn nó tha đâu, nhất là khi nợ tiền bọn nó thì hậu quả phải hứng chịu bao giờ cũng khủng khiếp hơn rất nhiều. Đằng này con P lại trốn nợ bị nó bắt được nữa... Em tháo khóa đưa cả bốn lên xe rồi đi luôn vì cũng hơi lo bọn chó đàn kia mò đến trong chốc lát. Vòng xe qua chỗ con bé bán bánh mỳ đón nó. Vừa nhìn thấy em, con bé bán bánh mỳ đã vội chạy ra đến nỗi vấp ngã cả ra đất, em nhìn nó mà thấy vừa thương vừa buồn cười.
Đến khi con bé chui vào xe, thấy chị nó bên trong, nó bất ngờ quá nên khóc như mưa, khóc gần như hết cả quãng đường về nhà. Em thì đang vừa đau vừa mệt nên thấy nhức hết cả đầu, nhưng thấy chị em nó tình cảm quá nên chẳng lỡ bảo. "Thôi thì phóng về nhà nhanh rồi leo lên cái giường ấm áp vậy," nghĩ xong, em phóng đưa luôn chị em nó về nhà mình vì sợ bọn ma cô biết phòng trọ của bọn nó... Lúc đi gần về đến nhà, em cũng rẽ qua nhà nghỉ thuê cho ba đứa kia một phòng vì trời cũng tối rồi, chúng nó cũng chẳng còn tiền nữa.
Về đến nhà, nhìn chị em nó ôm nhau khóc tâm sự mà em thấy tội chị em nó quá. Thật đúng là, đối với một số người, đời chẳng bao giờ là màu hồng từ khi họ mới sinh ra. Có chăng điều duy nhất giúp họ có thể đứng vững khi bon chen giữa những cám dỗ của xã hội chính là gia đình, là người thân bên cạnh, là bạn bè. Tất nhiên, ai cũng sẽ có lúc thất bại, mất niềm tin vào cuộc sống cũng như cuộc đời mình. Nhưng nếu các bác đặt địa vị của mình vào chị em nhà nó, thì các bác sẽ thấy mình còn sung sướng hơn rất rất nhiều. Những người khổ thật sự họ sẽ chẳng bao giờ nói ra cả, đối với họ, đời không chỉ có màu đen, mà trong đó luôn có cả màu hồng...
Vậy là trên đây em vừa kể nốt phần 10.2 cho các bác xem. Đây cũng là phần kết thúc chap 10 (Chap đặc biệt chia làm 2 phần) và từ lần sau, chap 11 sẽ lại như cũ, phần nào hết chuyện đấy nhé. Cũng nhờ có vụ này mà em được khuyến mãi thêm cái sẹo ở vai, cộng thêm một buổi tra hỏi của con M về vụ này =. = "Cũng may là M nó cũng không kể cho bố nó không em đứt, về sau vụ này thì em cũng nhờ cái M tìm cho con P đi làm tiếp tân ở một khách sạn gần HG, khách sạn đấy nghe P bảo hình như là của nhà con bạn thân cái M thì phải. Còn con bé bán bánh mỳ thì em cũng xin cho nó làm việc khác nhẹ nhàng hơn chứ không phải đứng bán bánh mỳ nữa. Khi em đang ngồi viết nốt dòng này thì vừa xong trưa nay P nó gọi rủ M với em đi ăn trưa đây ^^. Em viết nốt ra mấy dòng kể sơ sơ sau vụ đấy vì biết thể nào các bác cũng hỏi là chị em nó giờ ra sao. Và theo như thường lệ em sẽ lại nhắc lại câu nói cũ:
"Các bác tự hiểu nhé".