Em theo nghề này tuy thời gian không dài, nhưng nhờ nó mà em trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người, có thêm nhiều kinh nghiệm về cuộc sống, về cuộc đời. Mỗi người đều nhìn cuộc đời bằng những lăng kính màu sắc khác nhau, có người màu hồng, người màu cam, người thì màu đỏ, màu nâu... Chẳng ai giống ai cả. Nhưng nếu một lúc gặp chuyện nào đó, tình cờ các bác bỏ các lăng kính màu sắc ra, thì các bác sẽ thấy cuộc đời đều giống nhau vì cùng tồn tại một màu trong nó... Đó là màu đen. Dù nhiều hay ít thì màu đen luôn hiện hữu, luôn sống ở những mặt trái của xã hội, của cuộc đời mỗi người, chỉ khác nhau là các bác nhận ra lúc này hay lúc khác thôi.
"Giờ này về nhà chắc cũng chẳng ngủ được nữa, hay là qua nhà bọn nó nhỉ, cũng lâu quá rồi..."
Vừa nghĩ, em vừa vớ lấy bật lửa châm điếu thuốc cho tỉnh táo. Ngậm điếu thuốc trên môi, nhìn từng làn khói tỏa ra lan đều trong không gian se lạnh của mùa đông mà em cảm thấy yên bình quá. Đôi khi những lúc như thế này, thả lỏng suy nghĩ một tí cũng tốt, đâu phải lúc nào trong cuộc sống cũng phải gồng mình lên đâu, đôi khi cứ bất cần một chút cũng hay, có như thế mới hiểu được giá trị của cuộc sống, của bản thân mình. Cũng như em, sống cô độc một mình nhiều thành quen, chẳng có nhiều bạn, cũng không có ai để tâm sự mỗi khi gặp chuyện, vì thế nên nhiều khi mệt mỏi lại tự cho phép mình thả lỏng để "phiêu" một chút. Có chăng chỉ đơn giản là châm điếu thuốc, uống ly rượu, ngồi nghe bản jazz yêu thích là cũng đủ phần nào rồi. Mỗi lúc như thế đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không biết mải suy nghĩ mông lung hay do mệt quá mà em đi quá ngõ nhà chị em nó từ lúc nào. Lâu rồi chưa đến còn chẳng nhận ra được đường nữa, cái gì cũng thay đổi, cái gì cũng khác, ngay cả cái quán vịt em từng mua cũng trở thành chỗ sửa xe máy rồi... "Chẳng biết còn sớm thế này chị em nó đã dậy chưa nữa"... Càng nghĩ em càng cảm thấy sốt ruột xen lẫn hồi hộp, có lẽ cũng do một phần đã lâu rồi không gặp chị em nó, một phần em đang nghĩ không biết khi mình đến bất ngờ thế này, chị em nó sẽ cảm thấy như thế nào. Hai cảm giác ấy cứ đan xen vào nhau rồi mạnh dần lên làm em bước nhanh hơn, đến khi đứng trước cổng nhà trọ chị em nó rồi thì lại chẳng muốn vào, chắc do còn sớm quá nên em cũng hơi ngại, chỉ sợ giờ này bọn nó vẫn đang ngủ, em đến lại làm chị em nó thức giấc...
"Tìm ai đấy?" - Đang lưỡng lự ở trước cổng nhà trọ thì có tiếng nói vang lên sau lưng. Em quay lại thì thấy một thằng cha bụng phệ, người đeo đầy xích tầm gần 40 đang hất hàm hỏi mình. Em đoán chắc thằng này là chủ cho thuê phòng nên nói luôn.
"Em đang tìm hai chị em trong này, có đứa em gái bán bánh mỳ trọ ở đây, chị tên là P ấy"
Vừa nói xong thì lão bụng phệ mặt hằm hằm nhìn thẳng vào em. Thề với các bác là lúc này em bắt đầu hơi khó chịu về thái độ của lão phệ rồi, nhưng vẫn giữ mặt bình tĩnh xem lão nói gì.
"À, có phải có con chị làm đĩ đúng không? Hai con đấy nó mấy hôm nay chưa về rồi, tao cũng chẳng biết bọn nó đi đâu nữa, chắc hết tiền nên chết cm nó đâu rồi cũng nên."
Cái Đm, thằng già vừa nói vừa cười mà em nghe xong chỉ muốn nhảy vào đạp cho mấy phát vào mồm. Nếu không phải qua mấy vụ em học được cách kiềm chế với cả chị em nó còn trọ ở đây thì giờ này chắc thằng phệ đã gãy hết cả răng rồi. Dù điên lắm rồi nhưng em vẫn cố kìm lại hỏi nó xem thế nào?
"Thế anh có biết chị em nó đi đâu rồi không?"
"Tao quan tâm đến bọn nó làm cái gì, tiền nhà thì éo trả, tao là cái nhà chứa cho chúng nó à. Mày gặp nó thì bảo luôn là hôm nay éo đóng thì tao quăng hết đồ cho cút ra ngoài đường."
Nhìn cái thằng già quát nổi hết gân guốc ở cổ mà em cảm thấy thật đúng là chẳng ra gì. "Ờ thì đúng là ở nhà trọ của ông thì phải trả tiền, nhưng có lúc người ta chưa có tiền đóng thì có nhất thiết phải như thế không? Xích chó trên người ông thì éo thiếu mà sao tình người nó lại khó kiếm đến thế, cả cái khu chục phòng cho thuê này của ông thì thiếu éo gì tiền mà đến mức ép người khác vậy, đằng này ông cũng biết rõ chị em nó hoàn cảnh thế nào mà còn hành xử thế!". Vừa nghĩ em vừa nhìn cái bóng thằng già tham tiền đi về phía nhà nó.
Thật đúng là, em gặp nhiều loại người rồi, nhưng có lẽ loại này là loại người mà em ghét nhất. Sống mà lúc nào trong đầu cũng chỉ biết đến tiền thì thà biến mẹ thành con lợn đất đi cho nhanh. Càng nghĩ càng thấy chán, hôm nay qua lại chẳng gặp chị em nó nữa, "bây giờ chị em nó đang ở đâu, mấy ngày qua nó sống thế nào... V.. V.. " hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu em như ong vỡ tổ. Một phần không hỏi được, một phần vì lo không biết bọn nó đang ở đâu nữa, "hay chính thằng già đuổi chị em nó ra ngoài". Cứ nghĩ đến đấy em lại cảm thấy thương chúng nó hơn, đành quay lại xe thử đi loanh quanh khu này xem sao, biết đâu lại gặp chúng nó ngồi ở đâu đấy.
Đi lòng vòng một lúc không gặp, hỏi cũng không ai nhìn thấy hai chị em nào lang thang ở khu này mấy hôm nay cả. Em càng sốt ruột hơn, đi tìm từ sáng đến gần trưa, hỏi mấy nơi đều nhận được cái trả lời là lắc đầu, em thật sự chẳng biết làm thế nào nữa, đang chán nản thì em sực nhớ ra chỗ bán bánh mỳ cũ mà con bé hay ngồi. Từ lâu rồi, M nó không thích vào club gần đấy nữa nên em cũng không qua chỗ đó. "Ở gần club có mấy nhà hoang hay chị em nó vào đấy". Nghĩ đến thế, em vòng xe phóng qua luôn, đến trước club, em chạy ra ông anh xe ôm hỏi xem mấy hôm nay có thấy con bé bán bánh mỳ không thì ông ấy bảo không thấy, cũng đang lo không biết mấy ngày nay nó đi đâu mà không bán.
Em lại quay ra chỗ mấy cái nhà hoang, lao chạy lên tìm cả 3 tầng cũng không có. Nhìn xung quanh căn nhà hoang có mấy cái chiếu với kim tiêm của bọn nghiện vứt lăn lóc, em cảm thấy nản quá các bác ạ, không biết phải đi đâu để tìm chúng nó nữa. Thất thểu đi xuống dưới ra xe, vừa đi vừa châm điếu thuốc mà chẳng suy nghĩ được gì cả. Đang mông lung thì bất giác, em nhìn thấy một căn nhà hoang nằm tách xa so với dãy nhà hoang em đang tìm. Căn nhà bỏ hoang đang xây dở tầng 4 với những thanh sắt đua nhau đưa ra như lô cốt, chỉ duy có cánh cổng với hàng rào sắt nhọn được hoàn thành. Khá cao và cỏ mọc um tùm, cây dại leo bám gần như sắp kín cả cánh cổng. Ban đầu, em không nghĩ là cánh cổng này chị em nó trèo qua được vì đối với một người khỏe mạnh đã khó chứ đừng nói là con gái, cổng cao không có chỗ đặt chân luôn. "Thế này mình còn khó trèo chứ đừng nói là chị em nó trong đây"... Nghĩ vậy, em cũng không định vào bên trong xem thế nào, em đứng nhìn một lúc rồi quay ra xe thì nghe thấy tiếng gọi: "Anh Bốp"
Đến tận bây giờ, khi vừa gõ vừa nhớ lại lúc đấy, em vẫn chẳng thể quên được cảm giác bất ngờ thế nào khi nhận ra giọng con bé bán bánh mỳ đang gọi mình... Dường như lúc đấy khi biết đúng là nó, em vội vàng leo vào bên trong chạy thật nhanh lên tầng nơi nó gọi. Lên đến nơi thì cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt em là 2 cái chăn và cái chiếu trải giữa phòng, bên cạnh là túi bánh mỳ có vài ba cái đang ăn dở. Căn phòng chưa hoàn thiện, 2 bên cửa sổ vẫn là xi măng không có cánh nên gió thốc vào lạnh buốt đến gai người. Vậy mà hai chị em nó vẫn ở đây được kể cũng giỏi...
"Sao tự nhiên anh lại ra đây, hôm nay anh không phải đi làm à?"
Nhìn con bé bán bánh mỳ nằm trùm chăn kín mít để lộ mỗi đôi mắt ra hỏi mà em cảm thấy tội nó quá, em bất giác khựng lại chẳng biết phải trả lời nó ra sao nữa. Em ngồi cạnh, đắp thêm cái chăn bên cạnh kia lên người nó rồi im lặng mãi một lúc sau mới hỏi.
"Thế chị P đâu rồi?"
Con bé vừa nghe em hỏi xong đột nhiên bật khóc ôm chầm lấy em các bác ạ, nó khóc gào lên như chưa đứa trẻ lần đầu bị bố đánh, vừa khóc nó vừa nấc cố gắng nói cho em nghe về chị nó. Em nghe xong còn chẳng tin vào tai mình, ban đầu cứ tưởng mình nghe nhầm, về sau hỏi lại thì vội vàng bảo nó ngồi yên đợi ở đó rồi em chạy xuống lấy xe, chỉ muốn phóng càng nhanh càng tốt...
Trên đây là chap 10 sau một thời gian dài em bận quá không viết tiếp cho các bác được. Cho đến giờ là hơn 3 tháng kể từ khi viết chap 9, cũng thất hứa nhiều lần với các bác nên mong các bác thông cảm. Em cũng gặp nhiều chuyện mà đôi khi còn tưởng mình không còn có cơ hội viết tiếp được chap 10 nữa, cho đến giờ thì mọi thứ cũng gần như ổn định hơn, cả về công việc lẫn cuộc sống... Phần 10 này là phần đặc biệt khá dài nên em quyết định chia làm 2 phần nhỏ để mọi người tiện theo dõi hơn. Đây cũng là một trong những chuyện em luôn muốn kể cho các bác nhất kể từ sau chap 2.
Em cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm đến em trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, mặc dù em không có thời gian ol được, nhiều bác vẫn pm inbox hỏi thăm, động viên em rất nhiều. Tuy em không trả lời được hết các bác, nhưng em vẫn đọc và vẫn cảm thấy được sự quan tâm của mọi người dành cho mình. Mong một ngày nào đó, có dịp sẽ được gặp các bác ngoài đời thực. Và như thường lệ, nếu các bác thấy hay các bác cho em xin cái... PHẢN HỒI TÍCH CỰC nhé, để em lấy động lực viết nốt phần sau.
"Sao lại thế!!!!... Em có biết P đi đâu không... ?"
"Ở yên đây, đừng đi đâu, anh sẽ quay lại ngay thôi..."
"Không được khóc nữa..."
"Thôi thôi được rồi... Nhìn anh này... Nhìn anh... Được rồi... Nín đi nào... P sẽ không sao đâu..."
"Anh hứa... Anh hứa mà..."
Chẳng kịp suy nghĩ, cũng chẳng kịp nghĩ lại mọi thứ đã xảy ra thế nào như vẫn thường làm. Điều duy nhất lúc đó trong đầu em là chạy đi thật nhanh, đi tìm thật nhanh cái P, không thì không kịp mất, đến nỗi khi lao ra xe chỉ nghe loáng thoáng tiếng con bé vọng theo trong tiếng nấc.
"Anh Bob đưa chị về nhanh nhé..."
Việc hôm qua chưa ăn gì xong thức trắng cả đêm ở sòng chú bạn con M, sáng thì đi tìm chị em nó nên bây giờ đầu óc em có cảm giác hơi quay cuồng, đôi khi đầu cứ giật lên rồi hai mắt lại đờ đẫn 1 lúc trong trạng thái mông lung. Cố giữ chặt tay lái, tay kia vớ lấy điếu thuốc châm mà cơn đói cứ làm tay run run, mãi mới châm được. Cắn chặt điếu thuốc trên môi, hít một hơi thật sâu đủ để lượng nicotine tràn vào não bộ tăng cảm giác tỉnh táo mà em thấy không khá hơn tí nào. "Đm khó chịu thật, đói quá đi mất"... Cái câu nói đó chẳng hiểu sao cứ hiện liên tục trong đầu em như nó biết tự nhân bản ra vậy. Mệt mỏi, hoa mắt, cồn cào là 3 cảm giác chính em đang cảm nhận rõ nhất trong lúc này.
Trời bắt đầu có vài hạt mưa rồi, lại càng lạnh hơn nữa, bất chợt em lại nhớ về khuôn mặt của cái P lần đầu khi em gặp nó. Hay cười và cũng hay buồn, nhưng luôn cố gắng giấu đi sự cô đơn không để cho người đối diện nhận ra, dù có gặp chuyện gì đi nữa. Thậm chí là có những lúc không đủ tiền mua thức ăn, nó vẫn cười bảo với em nó: "hôm nay chị mua món em thích cho em ăn nhé", chỉ để cho con em vui, rồi nó lại ra ngoài vay tiền bọn ma cô. Mỗi lần gặp, khi nhìn thấy vết thâm hằn sâu trên gương mặt, em biết rằng nó lại vừa bị bọn chủ đánh đập, nhiều khi nhìn bất lực mà chẳng giúp được gì. Cũng có đôi ba lần đợt trước em đứng hút thuốc trước club tâm sự cùng, khuyên rồi bảo nó bỏ cái nghề này đi, em sẽ kiếm cho nó một nghề khác ổn định hơn, tuy vất vả nhưng sẽ không phải chịu tủi khổ thế này nữa... Nó quay sang lắc đầu..."Bây giờ em có muốn cũng chẳng quay đầu lại được rồi anh à, bọn nó không tha cho em đâu..."
Nghe xong, em định gặng hỏi vì sao nhưng bất chợt nhìn thấy khuôn mặt nó buồn quá nên lại thôi. Dần dần sau đó, em cũng hiểu ra được phần nào mọi thứ không đơn giản như em nghĩ, đằng sau mỗi nỗi khổ đều thấp thoáng đồng tiền trong đó. Và trong câu chuyện này thì đồng tiền hiện rõ hơn bất cứ điều gì.
"Mấy hôm nay đều có người đến phòng trọ đòi tiền bọn em. Chị em bị đánh nhiều lắm..."
Đôi mắt đượm buồn của con bé như cố gắng ngăn hai dòng nước mắt không chảy ra. Con bé im lặng một lúc, rồi dường như không kìm nén nổi... Nó lại khóc tiếp...
"Chị với em ở đây mấy hôm rồi, cho đến sáng nay thì chị khóc nghe điện thoại rồi chạy xuống bên ngoài gặp hai người đứng đợi..."
"Rồi sao nữa, thế chị em đâu rồi?"
Con bé nghe xong câu hỏi lại òa khóc to hơn. Em thì cứ thấy trẻ con khóc là cuống lên, chẳng biết làm thế nào cả. Một phần đang sốt ruột như lửa cháy trong lòng nên em chẳng còn tâm trí đâu mà dỗ nó nữa, nhìn nó vừa khóc vừa gọi tên chị mà em thấy thương nó quá. Đáng lẽ ra ở cái tuổi của nó, giờ này đang được ở bên cạnh gia đình có bố mẹ, được hạnh phúc thì đối với nó, mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Từ những ngày hè như lửa đốt đến những đợt đông lạnh giá cắt da cắt thịt, nó đều đã trải qua. Ăn cơm thì bữa có, bữa không. Đến ngay cả hôm mua vịt cho chị em nó ăn, em vẫn nhớ khi vừa ăn mấy miếng, nó quay ra cười bảo em "Đây là lần thứ 2 em được ăn ngon thế này đấy anh ạ" làm em chẳng biết nói điều gì nữa. Có lẽ động lực duy nhất giúp nó mạnh mẽ để bon chen ở cái đất Hn này là chị nó, đến khi bây giờ chị nó gặp chuyện, nó sợ hãi thế này cũng là điều dễ hiểu.
"Rồi hai người đấy bắt chị em lên xe đưa đi mất..."
"Sao lại thế!!!!... Em có biết P đi đâu không... ?"
"Ở yên đây, đừng đi đâu? Anh sẽ quay lại thôi..."
"..."