Dạo này gần đây, em có nhận được một số câu hỏi của các bác hỏi về nghề vệ sĩ, hỏi về đào tạo cũng như chế độ tập luyện thế nào. Cũng có một số bác tham khảo ý kiến em là có nên theo nghề vệ sĩ không. Có quá nhiều câu hỏi nên em không thể trả lời hết được, nhưng nếu các bác muốn nghe lời khuyên, thì đáp án của em là "Không nên" tí nào các bác ạ. Vì khi các bác bước chân vào con đường vệ sĩ như em, các bác sẽ hiểu thế nào gọi là cô độc, sẽ không bạn bè, không người thân, người yêu bên cạnh. Quanh các bác sẽ chỉ có ông sếp và cái vô lăng thôi, thế nên nhiều khi muốn có ai đấy bên cạnh cũng chẳng được. Như em những ngày đầu cũng cảm thấy chán nản lắm, nhiều khi muốn bỏ quách cái công việc này đi kiếm việc khác nhưng rốt cuộc lại chẳng được. Cứ mỗi ngày cố tự nhủ mình rồi sẽ quen dần thôi, đến khi trở thành gã cô độc lúc nào không hay, đến bây giờ chắc chỉ cần có bao thuốc bên cạnh là cũng đủ để lấp đi khoảng trống rồi.
"Sáng mai 8h qua nhà đón em nhé!"
Con M vừa nói nó vừa nhìn vào gương đánh son, nó còn chẳng thèm nhìn về phía em. Em thì cũng kệ mẹ, quen với kiểu của nó rồi nên cũng chẳng nghĩ nhiều. Chỉ điều duy nhất em thấy lạ mà đến giờ em vẫn chưa hiểu được là lần éo nào đi bar về gần tới nhà cũng lôi son ra đánh, về thì nửa đêm nửa hôm, có ai ngắm đâu mà đánh làm éo gì nhỉ?". Nhiều lúc cũng nghĩ là mỗi người đều có lúc này lúc kia "điên" 1 tí nên có thể là bình thường. Nhưng ngẫm một lúc, suy đi tính lại em lại thấy ko phải, con M này nó còn điên nhiều chuyện lắm nên cũng có bất ổn về tâm thần cũng nên.. Cứ nghĩ thế em lại thấy hơi rùng mình... Đêm lạnh, nằm trằn trọc mãi không ngủ được, quen thói đưa tay ra đầu giường với lấy bao thuốc mà quên mất thuốc em hút hết từ lúc chiều, thế là lại càng khó ngủ. Nằm lăn lộn một lúc thì chuông báo thức cũng reo 6h, thế là lại lục đục dậy tắm, mặc quần áo chuẩn bị qua đón nó.
Đường hôm nay tắc quá, chẳng hiểu cái xe nào bị chết mà cứ xếp 1 hàng dài chờ đợi. Cái thằng hề để trước vô lăng thì cứ cười như kiểu trêu ngươi. Đang loay hoay bon chen thì trời bắt đầu đổ mưa, cứ tí tách từng hạt rơi dần dần rồi bất chợt rào một cái, dân tình đang mải chen lấn thì cuống cuồng bật cốp lấy áo mưa mặc, làm đường đã tắc nay còn tắc hơn. Em nghĩ trong đầu "lại đến đón nó muộn kiểu này thể nào cũng bị nghe bài ca không quên rồi", vừa mới dứt suy nghĩ thì điện thoại rung luôn:
"Ông tướng ở đâu đấy, nhanh lên, em hôm nay có việc gấp đấy!"
Nghe cái giọng nó gào qua điện thoại làm em cảm tưởng như đang nói chuyện với rồng lửa, khủng long hay cái gì đại loại hung dữ như vậy. Chẳng biết bao giờ nó mới sửa được cái giọng chua ngoa này thành cái giọng dịu dàng nữ tính, chứ cứ đà này thì chắc chẳng ma nào thèm ngó tới. @@ Gào thét qua điện thoại như cháy nhà là thế, vậy mà khi em đến đón nó thì nháy máy mãi 4, 5 lần, đợi một lúc mới thấy nó bò từ cầu thang xuống. Nhìn nó vừa bò vừa nhắm mắt là em biết con này nó mới ngủ dậy, chuẩn bị vội, thế mà nó hò hét như đúng rồi làm em xoắn hết cả chân nhấn ga tới chỗ nó.
"Hôm nay đi đâu đây hả sếp?"
"Anh chở em vòng qua RY mua tí đồ, rồi em đi sinh nhật bạn luôn. Chiều 4h qua đón em"
Vừa nói nó vừa ngáp như nghiện lâu năm, em nhìn mà chán hết cả người. Không hiểu nó có phép lịch sự hay ko mà ngáp còn chẳng thèm che miệng, hay nó nghĩ em không phải là người lạ nên ko phải làm thế nhỉ?
"Tối qua em không ngủ à mà ngáp to thế. Amidan dạo này lớn phết nhỉ"
Em vừa kịp dứt lời thì nó nhào ra véo em 1 cái rõ đau làm em cứng họng chẳng nói được gì. Thôi thì đành kệ, người em lắm vết nó véo lắm rồi, vệ sĩ mà cứ như thú nhồi bông, thích bấu véo, đá đít là quyền của nó, thể nào rồi cũng đến một ngày tức nước vỡ bờ, có thể đó là ngày cuối em đi làm, em sẽ cho nó biết thế nào là đi xe căng hải về nhà...
Lòng vòng một lúc đưa nó ra RY mua đồ rồi chở qua nhà bạn mà cũng gần 11h giờ trưa. Đến nơi thì nó kêu là còn sớm quá, bạn nó chưa đi bay về. Em nghe xong cũng ko hiểu lắm về đời sống sinh học của bọn bạn con M. Ai đằng bay suốt từ đêm qua tới sáng nay mà còn cố lết mời bạn bè tổ chức sinh nhật, sức heo à mà sao khỏe thế không biết. Chẳng bù cho con M, dù bay cao đến đâu nhưng cũng phải ngủ một giấc. Nghĩ mà em thấy thương thay cho thằng vệ sĩ của con bạn M, chắc giờ thành cái xác khô rồi cũng nên.
Vừa chở con M ra ăn phở được một lúc thì con bạn kia í éo gọi, thế là từ M ăn chậm nhỏ nhẹ hóa thân thành M lợn với tốc độ hút bát phở hơn cả máy hút thông cống (gần 7 phút cho bát phở tái gầu), em thì cũng quen với cảnh tương này rồi nên cũng ko phản ứng gì, chỉ buồn cười mấy đứa phục vụ cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn con M mà há hốc cả mồm.
"Anh đi đâu thì đi đi nhưng nhớ đúng 4h qua đón em nhé, ko lỡ việc đấy"
Con M vừa nói vừa cầm một đống túi đồ bao gồm cả quà vừa nãy nó mua. Trông cái bộ dạng tất bật của nó mà em tự nhiên nghĩ nếu con này mà đi làm osin chắc được việc lắm Còn mấy tiếng đồng hồ chẳng biết làm gì nên em lại lượn lờ ra mấy khu TVV ngồi cafe. Ở đây có một quán cafe em khá thích là CFT, tuy chỗ ngồi không đẹp như mấy quán cafe sang trọng khác, chỉ là ngồi ghế nhựa, phản ngoài vỉa hè, nhưng cái không khí ở quán này đúng là khó kiếm được một nơi nào như thế ở HN. Nó mang một nét gì đấy hoài cổ, từng trải của một quán cafe lâu đời, ngồi ở đây nhìn ra ngoài đường, nhìn mọi người qua lại, cảm thấy dường như mình đang đứng ngoài cái sự bon chen, bộn bề, hối hả của cuộc sống. Khi uống cafe vào những lúc rảnh rỗi như thế này, thông thường em chỉ gọi cafe nâu cùng vài điếu thuốc, vậy là đủ để đắm mình vào cái không khí yên bình của một góc cafe nhỏ giữa lòng HN.
Ngồi suy nghĩ miên man, rồi lại vác lap ra ol voz được một lúc thì cũng đến 4h chiều, thế là lại ra lấy xe đi đón con M. Đến nơi định gọi bảo nó xuống thì nó đã gọi trước, bảo anh để xe đâu rồi lên nhà con bạn em luôn có việc gấp. Nếu tầm này mà là tối hay đêm thì chắc em sẽ cuống cuồng phi thân lên xem có chuyện gì, nhưng tầm này lại chiều nên em thừa biết có cái gì đang đợi phía trước. Vậy nên em cứ từ từ đỗ xe, châm điếu thuốc hút hết rồi mới chạy lên xem. Theo kinh nghiệm của em mấy năm trong nghề thì xảy ra 1 trong 3 trường hợp sau, một là lên đỡ cho nó rượu, hai là quân sư đánh bài, 3 là xem lại 1 trong 2 điều trên.
Lúc chạy lên thì đúng như em dự đoán, cả bọn con M đang ngồi làm thần bài với nhau. Vừa thấy em một cái là con M chạy ra víu luôn lấy tay rồi bắt ngồi làm quân sư cho nó. Em thì từ trước đến nay không thích mấy trò cờ bạc lắm nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần mà đã chơi thì rất là đỏ, chắc cũng vì thế nên cứ lúc nào đánh bài là y như rằng M nó phải lôi em vào bằng được.
Nhìn bộ dạng của cái M, tóc tai thì bù xù mà mồm miệng thì gào thét loạn xạ thì em đã biết đây là điển hình của một con bạc đang thua tiền khát nước. Bao nhiêu đồ sáng nay đi mua mà giờ đang nằm bên phía con bạn M hết, thằng vệ sĩ con kia thì cười đười ươi gặt lúa. M nó quay sang bảo em:
"Anh trong ví có bao nhiêu tiền thì vứt ra đây em vay hết, tối về em trả"
"Wtf??..."Vừa nghĩ em vừa rút ví ra đưa cho nó, vì nếu không đưa thể nào nó cũng mè nheo em cả ngày, chưa kể về nhà có khi còn bịa chuyện mách lẻo tội em với ông sếp thì xong.
"Đây cầm đi, cả nhà cả cửa của tôi đấy, thích chưa?"
Em cố ý nói kháy nó để nó biết đường mà ngại không dám cầm, nhưng ai ngờ em đánh giá sai con này. Nó biến hình thành con bạc khát nước mẹ nó rồi, thấy em đưa tiền là cười phớ lớ rồi cầm vứt toạch ra một cái kêu "Allin" làm em đứng hình mất mấy giây @@ cả tháng làm việc chăm chỉ của em mà giờ nó ném sao cứ như giấy vụn thế
Nhưng dù sao thì đúng là trời thật không phụ lòng người... Cả tháng lương của em cũng bay nốt ngay ván sau đó...
Lúc này, em tiếc ngẩn ngơ quay sang nhìn mặt con M thì thấy nó chuyển hóa thành giai đoạn con Quỷ khát máu rồi. Mắt nó long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống bất kì ai dám cả gan trêu nó lúc này, em nhìn còn thấy sợ nên im luôn cũng ko dám ho he gì...
"Mẹ nó chứ, cô xem tôi thua từ đầu đến giờ là bao nhiêu, lấy máy tính cộng ra rồi tôi đặt nốt ván cuối bằng số tiền đấy!"
Con bạn M nghe xong cái mặt nó như bắt được vàng, rồi nó bảo thằng vệ sĩ bấm xem bao nhiêu tiền. Em thật cũng éo hiểu thể loại bạn bè này là gì nữa các bác ạh. Bạn bè gì mà sát phạt nhau như bọn cờ bạc chuyên nghiệp thế, hay nhà bọn nó giàu nên tình bạn giảm xuống theo tỉ lệ nghịch nhỉ..