Phần 1: Sau này...
Chap 4:
Định nghĩa đúng đắn cho một ngày tốt đẹp là mọi thứ sẽ diễn ra đúng theo như ý mình muốn. Để rồi cho đến khi những thứ được kỳ vọng đó có dấu hiệu xảy ra ngược lại, thì dù chỉ là đạt được một nửa sự mong đợi, đó cũng tạm gọi là thành công.
Sáng hôm sau tôi và thằng Thanh hào hứng trên con đường đi đến chỗ bà chị hôm qua nhận việc. Đành rằng cũng chưa biết là sẽ làm việc gì, nhưng cái cảm giác được đi làm tạo cho tôi tâm trạng vui vẻ.
Đúng, tôi sợ cảm giác bị thất nghiệp vì tôi hiểu rõ, phải có tiền thì mới tồn tại được. Và nhất là ở cái thành phố này, cứ bước chân ra là tốn tiền.
Chạy một lúc thì đến, nhưng hôm nay lại không thấy bà chị ấy đâu. Ngó nghiêng xung quanh xa gần, cả phần đối diện cũng không thấy bóng dáng ấy, cũng như tấm bảng giới thiệu việc làm nào. Nhìn qua lại một lúc tôi dựng xe xuống, đi vào trong ngôi nhà nơi bà chị hôm qua ngồi trước cửa.
- Anh ơi, cho em hỏi thăm chút ạ.
- Ừ, sao đó.
Ông anh đang ngồi đút cháo cho đứa bé phía trong cánh cửa trả lời lại.
- Dạ anh có thấy cái chị giới thiệu việc làm hôm qua ngồi ở đây không ạ?
- Không, anh không thấy. Có chuyện gì hả?
- Dạ tại hôm qua em có đăng ký tìm việc chỗ chị ấy, ngồi ở chỗ này. Mà giờ không thấy nên em hỏi thử.
- À, hôm qua anh cũng có thấy.
- Dạ, Tại hôm qua em có đóng thêm 200k, chị ấy kêu hôm nay đến đây nhận việc.
- Rồi, chắc gặp lừa đảo rồi.
Nghe xong tôi thoáng chốc thấy hơi hụt hẫng.
- Dạ, vậy anh biết chị đó ở đâu không anh?
- Anh không biết, hôm qua cũng là lần đầu tiên anh thấy. Thôi coi như bỏ đi, không tìm lại được đâu.
- Dạ vậy em cảm ơn anh ạ!
Đấy, phí dịch vụ hôm qua thật ra là phí ngu. Và đó là 200k đầu tiên trong khoản ngân sách học khôn của tôi ở thành phố này. Lúc nhỏ cứ nghe mấy anh chị lớn lớn từ Sài Gòn về hay nói câu "Sài Gòn là những cạm bẫy". Hôm nay mới hiểu dần cái nghĩa của câu ấy, một cái bẫy 200.
- Rồi xong luôn.haha tự nhiên mất 200 ngon lành cha.
Thằng Thanh đang ngồi trên xe vừa nói vừa cười ha hả. Quá đỉnh luôn thằng bạn tôi ơi, mất tiền mà bạn cười như dại.
- Xui quá không biết.
- Vậy giờ tính sao?
- Thôi bỏ đi, của cho đi là không mong nhận lại.
- Chứ có nhận lại được đâu.haha
- Mất tiền mà mày cười tho thế à? Thôi đi tìm việc tiếp.
Nụ cười thằng bạn tôi tắt, hy vọng về một việc làm nhanh chóng của tôi cũng tắt theo. Thế là hai thằng lại tiếp tục chạy rong ruổi trên con đường đi tìm việc làm đó.
Khởi đầu một ngày mới bằng cách thật không dễ chịu chút nào.
Đến gần chiều, bằng một tâm trạng chán nản sau gần một ngày đi tìm việc. Hai thằng tôi cũng quay về phòng trọ vẫn trong tình trạng thất nghiệp đó.
- Hai cháu.
Đúng lúc đấy thì có tiếng gọi, tôi quay sang thì thấy một cô tầm 40 tuổi đang đứng loay hoay, bên dưới nền đất là một đóng đồ có to có nhỏ. Nhìn sơ qua thì có tủ lạnh, bàn ghế, máy lạnh... cùng rất nhiều đồ vật linh tinh khác.
- Cô kêu con ạ.
Tôi nhìn sang rồi đáp lại.
- Ừ, hai đứa rãnh không? Cô nhờ mang hộ cô mấy đồ này lên tầng được không?
Cô nói giọng miền Bắc, cũng là lần đầu tiên tôi nghe giọng Bắc ngoài đời. Trước đó chỉ có nghe trên tivi.
Mà sau này, tôi cực kỳ lại thích nghe giọng con gái Bắc. Cứ hay hay làm sao ấy, càng nghe tôi càng thích.
- Dạ được cô. Chờ con chút.
Tôi nói xong thì dẫn xe vào nhà, rồi quay ra bắt đầu chuyển lên tầng những món đầu tiên.
- Hai đứa là sinh viên hả?
- Dạ không cô, bọn con đang đi tìm việc.
Thằng Thanh vừa ôm cái tủ sắt nhỏ vừa nói.
- Nhìn hai đứa trông khỏe đấy. Giúp cô tí nhé.
Nói rồi hai thằng hỗn hễn mang từng thứ một lên trên, đồ nhỏ thì mỗi thằng một thứ, to thì hai thằng đi chung. Mặc dù là có tập thể dục, sức khỏe cũng tốt nhưng quả thật. Mang từng món đồ đi lên đi xuống cầu thang bộ từ dưới đất lên tầng 2, đâu đó gần 20 lần thì cũng mệt đứt hơi chứ chẳng chơi.
Sau hơn 30 phút hì hục, như con kiến đang chăm chỉ tha mồi vè tổ, thì mọi thứ cũng xong, đồ đạc cũng hết. Tôi và thằng Thanh đi vội xuống nhà ra ngoài cửa thở hỗn hển.
- Đây này, cô cho hai đứa nhé!
Bà cô từ sau lưng đi tới chỗ hai thằng tôi đang đứng. Đưa vội tờ 200k ra trước mặt bọn tôi.
- Dạ thôi không cần đâu cô ơi.
Thằng Thanh vừa nói vừa xua tay ra vẻ không nhận.
- Thôi lấy đi cháu, lúc nảy không phải hai cháu thì cô cũng tốn tiền nhờ người khác thôi. Cứ nhận đi.
- ...
Vài giây sau đó cô tiến đến nắm lấy tay tôi và dúi tờ tiền vào. Tuy hơi có chút bất ngờ nhưng tiền đã nằm gọn trong tay.
- Cầm lấy mua nước uống cho cô vui, nhé!
- Dạ, vậy con cảm ơn ạ!
Đấy, Sài Gòn... kiếm tiền thì dễ, nhưng tìm việc lại khó! 200k đầu tiên tôi kiếm được tại đây.
Xong rồi cô đi vào trong, hai thằng tôi đứng đấy thở thêm chút thì chú chủ nhà cũng vừa chạy xe về tới.
- Hai đứa đứng đó làm gì?
Chú gạt chóng xe xong quay sang hỏi bọn tôi.
- Dạ vừa chuyển đồ dùm cô kia chú ơi.
- Ừ, hôm nay tìm được việc chưa?
- Dạ vẫn chưa chú ơi, con đang tìm ạ.
- Rồi hai đứa vào đây chú nói chuyện chút.
Chú vừa nói vừa ngoắc ngoắc tay gọi hai thằng tôi vào.
- Nếu chưa tìm được việc thì chú giới thiệu cho.
Nghe xong tôi thấy lòng bỗng vui trở lại, mệt mỏi vừa xong cũng tan biến nhanh phút chốc. Cuộc sống này mới đẹp đẽ biết bao.
- Dạ việc gì vậy chú?
- Đứa em chú có tiệm cơm cho sinh viên bên trường Công Nghiệp, đang tìm phụ bếp.
- Dạ, tiệm ở đâu vậy chú?
- Ở bên đường Lê Lợi, cũng gần đây. Mà chỉ tuyển một người thôi, nên hai đứa tính đi.
Giờ thì có việc làm, nhưng chỉ tuyển có một. Nếu một trong hai thằng đi thì thằng còn lại chắc chắn phải ở nhà. Vừa nghĩ tôi vừa nhìn sang thằng Thanh, nó cũng vừa lúc nhìn qua tôi.
- Mày tính sao?
Nó nhìn tôi rồi hỏi.
- Dạ chú còn việc nào nữa không ạ? Có việc gì mà nhận luôn cả hai không chú? Tại có mỗi chiếc xe nên con muốn làm chung một chỗ cho tiện.
- Chỗ đó chỉ nhận thêm một thôi.
- Dạ, còn chỗ nào không chú?
Mặc dù không biết là có làm được và suôn sẻ hay không? Nhưng ít nhất tôi biết rằng, mình sẽ không bị lừa thêm nữa vì là chỗ quen biết giới thiệu. Đó cũng được xem là điều may mắn trong những thứ may mắn tôi được nhận ở thời điểm ấy.
- À, chú nhớ rồi, bạn chú đang xây nhà cách đây 5 căn. Cũng đang tìm một thợ phụ.
Chú vừa nói vừa chỉ tay về hướng căn nhà ấy.
- Vậy hai đứa tính đi, đứa nào làm việc gì thì chú dẫn đi cho biết chỗ rồi mai đi làm luôn.
Tôi và thằng Thanh nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ, cách đây 5 căn thì cũng không cần đi xe, đi vài bước cái là tới. Mọi thứ lại dễ dàng hơn đôi chút.
- Để tao đi làm thợ phụ cho. Mày có xe thì đi bán cơm đi.
Thằng Thanh mặt hướng về phía tôi nói vội.
- Ok bạn, lụm.
Vậy là xong, ông chú chở tôi đi sang tiệm cơm cách đó gần 10p đi xe. Tiệm nằm trên đường Lê Lợi, ngay ngã ba chệch sang một chút. Tuy gần trường nhưng cổng trường lại khuất đi không nhìn thấy. Quán xá đông đúc, với đủ các loại thức ăn và nước uống dọc hai bên đường.
Nói chuyện với chị chủ tiệm thêm một chút thì đi về, lương lúc đấy là 5tr chẵn. Bao ăn, làm từ 6h sáng đến 6h chiều, nghỉ trưa 1 tiếng, 1 tháng được nghỉ 2 ngày. Cũng khá ổn ở thời điểm đấy.
Về đến phòng thì trời cũng tối đi, bước lên phòng tắm xong tôi với thằng Thanh nấu mì ăn.
- Sao? Đi sang đó nói chuyện được không? Công việc sao?
Thằng Thanh vừa ăn vừa nhìn tôi hỏi
- Việc thì ok không vấn đề gì, mà làm 12 tiếng. Được cái có bao cơm đỡ tốn tiền.
- Vậy cũng ổn rồi, cố lên.
- Ừ, mày cũng cố lên.
Đúng vậy, không những phải cố lên mà nhất định là phải thật cố lên. Tuyệt đối không được để "Sài Gòn" kì thị và đuổi về quê. Cùng với ước mơ đại học đang chờ đợi phía trước, cố lên và cố lên.
- Ê Nhân, hàng xóm nhà mình tên Ngân mày.
- Ngân?... Mày nói phòng kế bên à?
- Ừ, chứ trên này có 2 phòng không kế bên thì kế đâu?
Tôi mới chợt nhớ ra là phòng bên ngoài Hạnh ra, người tôi đã nói chuyện vào buổi chiều mưa hôm trước. Thì còn một cô bạn nữa, chắc là Ngân mà Thanh đang nói.
- Ừ, bắt đầu để ý con gái rồi à?
Tôi vừa nói vừa nói vừa trề môi bằng nụ cười dò xét.
- Để ý đầu mày, lúc nảy lên tao có gặp ngoài cửa. Nên tiện hỏi tên luôn.
- Rồi mày thấy sao?
- Cũng đẹp đó, cao...chắc bằng tao.
Tôi thì cao hơn thằng Thanh một chút, nên cũng dễ hình dung ra.
- Mày chỉ hỏi tên thôi à?
- Ừ, hỏi tên thôi. Xong rồi tao vào phòng.
Tính ra cũng 21 tuổi rồi, mà hai thằng chưa có thằng nào biết yêu là gì. Mà dù là vậy nhưng khi gặp con gái cũng không nhát lắm. Lúc đi lính có mấy đứa em gái của vài thằng đồng đội lên thăm, nói chuyện nhiều nên đâm ra cũng dạng. Đấy là nói chuyện thôi, chứ nói về tình sử tán gái thì như tờ giấy trắng. Chưa có kinh nghiệm gì.
Giặt đồ xong tôi mang ra ban công phơi, cũng là vô tình tôi thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng đấy.
- Em đi làm về rồi hả?
Tôi tiến đến phía sau rồi hỏi em.
- Anh làm em hơi giật mình.hi em vừa về, mang đồ ra phơi.
Em khẽ chút giật mình quay sang tôi
- Hi. Vậy sao này nếu gặp, thì khi nào em đã nhìn thấy anh anh mới lên tiếng.
- Trời, hi. Thú vị đó.
- Anh sao?
Tôi vừa hỏi vừa chỉ tay về phía mình.
- Đúng rồi, anh đó.
- Ừm... cũng không thú vị lắm đâu.hi
Quả thật tôi phải thừa nhận rằng, bản thân mình rất ngại giao tiếp, tuy có chút khiếu ăn nói, nhưng cũng chỉ là ai hỏi sao thì tôi trả lời vậy. Không phải kiểu người hài hước, nói nhiều, tôi trầm tính và ít nói hơn. Và thú vị như em nói, tôi cũng không biết ở điểm nào. Có chăng đó chỉ là câu nói xả giao?
- À, Hôm nay anh đi làm rồi hả?
- Ngày mai anh mới bắt đầu đi. Hôm nay cũng tính đi làm rồi, mà có chút vấn đề nên chưa.
Tôi cũng định kể lý do không đi làm, mà nghĩ lại cũng không hay ho gì với cũng không quan trọng lắm nên thôi.
- Dạ, vậy mai anh đi làm ở đâu?
- Anh phụ quán cơm bên đường Lê Lợi. Chỗ trường Công Nghiệp.
- Ấy, vậy cũng gần chỗ em làm rồi, em làm bên Nguyễn Thái Sơn.
Em nói trông có vẻ vui mừng.
- Vậy à, anh thì không biết Nguyễn Thái Sơn là ở đâu.hi
Tôi vừa nói vừa lấy tay gãi đầu,
- Vậy hôm nào có dịp đi, em chỉ cho ha.
- Ừ, vậy hôm nào rãnh anh đi cho biết.
- Dạ. Hihi
Nói xong em lại cười, vẫn là nụ cười xinh đẹp ấy.
- Nhân ơi, làm gì lâu vậy?
Thằng Thanh thò đầu ra cửa gọi với ra.
- Tao phơi đồ.
- Bạn anh kia à? Tên gì vậy ạ?
Em ngó nhìn thằng Thanh xong quay lại hỏi tôi.
- Ừ bạn anh, nó tên Thanh.
- Mày đang nói chuyện với ai đó?
Nó vẫn thò đầu ra ú ớ hỏi thêm
- Hi, dạ em chào anh hàng xóm thứ hai nha!
Em vừa nói vừa đưa tay lên vẫy vẫy. Lại còn cười tươi lên, rất là đáng yêu.
- Ừ, anh chào em! Em mày gọi nè Nhân ơi. Mà em tên gì đó?
- Dạ em tên Hạnh.
- Anh tên Thanh
- Dạ em biết rồi ạ!
- Ủa sao em biết đó?
- Anh Nhân có nói rồi ạ.hi
Em nói rồi nhìn lại phía tôi.
- À,...Anh vào nghe điện thoại nhé!
- Dạ, em cũng vào ăn cơm đây.
- Ừm, vậy anh đi trước.
Nói xong tôi đi về phía phòng mình, đi được vài bước thì tôi quay lại.
- À Hạnh... này
- Dạ anh
- Em ngủ ngon nhá! Hi
Nói xong câu này tôi lại thấy hơi hơi mắc cỡ. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi chúc ngủ ngon một cô gái mà còn là trực tiếp nữa, nên thoáng chút ngại ngùng.
- Dạ, em cảm ơn! Anh cũng ngủ ngon nha.hì
Em nói xong thì chấp 2 tay về phía sau, vẫn lại kèm theo nụ cười ấy. Tôi quay đi, cảm thấy có chút luyến tiếc khi phải dừng lại cuộc trò chuyện này.
Tôi vào phòng gọi lại cho Thúy An.
- Alo anh hai.
- Ừ, gọi tao có gì không đó.
- Dạ, đâu có gì đâu, nhớ anh nên gọi thôi.haha
- Nhớ thật không đó? Nghe nổi hết da gà rồi.
- Thiệt, với mẹ kêu em hỏi anh công việc ổn không?
- Mẹ đâu? Ngủ rồi hả?
- Ừ mẹ ngủ rồi.
- Mai nói mẹ công việc tao ok nhen, không có gì đâu nói mẹ đừng lo.
- Dạ anh, vậy thôi em tắt đây.
- Ừ, ngủ sớm đi đừng thức khuya đó.
- Dạ anh.
Từ lúc tôi đi lính về thấy nó thay đổi đi hẳn. Chứ lúc trước còn đi học nó cứ mày tao thôi. Lại còn nghịch, suốt ngày cứ chạy theo tôi phá phách chửi nhau.
Chắc là lớn rồi, nên hiền dịu nết na lại chút. Cũng thấy nó quan tâm tôi nhiều hơn, biết nghĩ cho tôi hơn chút. Tuy vậy, thì đối với tôi nó vẫn là một đứa bé. Và sau này, là "Một đứa bé lớn vội".
- Xinh thật đó mày.
- Xinh, ai xinh?
Tôi quay sang thằng Thanh trả lời cho câu nói dư thừa đó. Sở dĩ tôi nói như thừa vì không cần hỏi, ai nhìn vào cũng tự biết rõ thôi.
- Con bé lúc nảy mày đứng nói chuyện đó.
- Con bé cái đầu mày, người ta nhỏ hơn mày có 2 tuổi thôi.
- Biết cả tuổi luôn rồi à? Ghê đó.
- Có gì đâu mà ghê, nhưng em ấy đúng là xinh thật.
Tôi vừa nói vừa cười mỉm.
- Cười? Yêu rồi à?
- Con mắt nào mày thấy tao yêu?
Tôi quay sang phía nó chậm rãi hỏi.
- Đây, tận 2 con luôn
- Bộ lộ lắm hả?
- Đúng rồi, nhìn phát là thấy luôn.haha
- Thôi dẹp mày, ngủ đi sáng đi làm.
Sáng mai, tôi bắt đầu chạy đua với cuộc sống ở nơi thành phố náo nhiệt này. Một chút phấn khởi, một chút mong đợi trong tôi trào dâng lên mạnh mẽ. Bởi lẽ tôi thật biết rõ rằng, nơi đây là cơ hội.
Dẫu chưa biết rằng, liệu mình có tận dụng tốt nó hay không? Có thành công hay không? Có đạt được những thứ đã vạch ra hay không? Nhưng trước tiên, là tôi vẫn đi đúng với kế hoạch của mình.
Hòa mình vào những suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhớ lại cuôc trò chuyện lúc nảy. Yêu à? Không, Yêu hay không thì tôi không chắc. Chỉ là, những lúc nói chuyện cùng em tôi có chút cảm giác khác lạ, khó tả,... rất là đặc biệt! Để giờ đây, tôi lại thấy nhớ nhung.
Tony Tèo
Trả lời9 tháng trước
Tg lặn rồi à 😥
jackeylove666
Trả lời9 tháng trước
tác giả drop à bác
jackeylove666
Trả lời10 tháng trước
ra chục chap 1 lần đi đọc cho sướng con mắt bác ơi :v
Gray994 [Chủ nhà]
10 tháng trước
Em cố mỗi ngày 1 chap cho bác ạ. Hay để 1 tuần up 1 lần cho nhiều bác
jackeylove666
10 tháng trước
ra đều hàng ngày đi bác. đợi 1 tuần lâu lắm
caobgbg
Trả lời10 tháng trước
truyện bác rất hay, bác miêu tả nội tâm rất thật luôn ý, hóng truyện bác
Gray994 [Chủ nhà]
10 tháng trước
Cmt của bác là động lực của em. Cảm ơn bác