Phần 1: Sau này...
Chap 5:
"Chỉ cần bạn không quan tâm đến động thái của bất kỳ ai, không suy đoán suy nghĩ của bất kỳ ai, không tưởng tượng quá nhiều về những điều chưa tới, đơn giản một chút, thẳng thắn một chút, chậm rãi một chút, bạn sẽ thấy, mình có thể sống tự tại tự do".
Tôi rất thích thông điệp và trạng thái này. Bởi lẽ đó là những thứ tôi không làm được. Tuy tôi là người thích sự đơn giản, nhưng lại sống nội tâm. Tôi có thói quen hay tưởng tượng, suy nghĩ về những điều chưa tới. Nhất là về những thứ không tốt, những thứ không như tôi mong đợi, để rồi tự mang những mệt mỏi về cho mình mặc dù nó vẫn chưa xảy ra hoặc không thể xảy ra.
Sống tự do và an nhàn, thứ gì đến thì đón nhận theo cách phải đón nhận. Nó làm cho tôi có cảm giác bị động, không có sự chuẩn bị. Để nếu thứ đến với tôi là tiêu cực, thì tôi không tìm được cách nhanh nhất để vượt qua. Tôi sợ mình thất bại.
- Anh đẹp trai ơi, cho em 2 phần cơm gà nhá!
Tiếng của một cô gái đang ngồi bàn hai người, đang che tay lên miệng cười sao tiếng gọi. Nói thật là lúc đó tôi cũng không biết mình có thật là đẹp trai hay không. Tôi chỉ biết là mình hơi cao cao một chút, có rèn luyện thể dục một chút, không nói là có cơ bắp, nhưng nhìn thì cũng vừa vặn. Mà mỗi lần có ai đó nói tôi đẹp trai, thì tôi lại thấy kỳ kỳ.
- Đây, cơm gà 2 phần.
- Anh học trường nào dạ?
- Ừ... anh không học.
- Anh mà học trường nào, thì em cũng vào luôn trường đó học theo.
- ...
- Vậy chắc ngày nào em cũng phải ăn cơm ở đây thôi.hihi
Nói xong cô ấy cùng ngưòi bạn lại che miệng cười khúc khích.
- Anh nghe đấy nhá!
Tôi vui vẻ nói theo.
- Khỏi lo, nhất định.hihi
- Xem ra từ hôm nay, quán chị đông khách hơn rồi.haha
Chị chủ tiệm chọc ghẹo khi tôi đi vào trong. Tôi cười rồi làm tiếp việc của mình.
Mặc dù là sinh viên vẫn chưa nhập học hẳn, nhưng đường này phải nói là xe cộ rất tấp nập. Đa phần là những người trẻ tuổi. Vì là cơm bình dân cho sinh viên, giá thấp, nên tiệm cơm bán rất đắt khách với tất cả mọi lứa tuổi, nhất là lúc sáng, trưa, thời gian còn lại thì cứ lai rai vài khách cho đến chiều. Ngoài vợ chồng chị chủ tiệm và tôi ra, có thêm một cô lớn tuổi làm tạp vụ.
Nhìn ngôi trường đại học cao cao ở phía đối diện, tôi thấy mình đã rất gần đến môi trường đại học. Chỉ còn cách vài bước chân theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Trong suy nghĩ đó, tôi nói nhẹ trong lòng mình rằng: Cố lên!
Một buổi chiều tối cuối tháng 6 nơi thành phố đông đúc ấy, cơn mưa vội vã trên con đường về nhà sau một ngày dài làm việc. Tuy có chút mát mẻ nhưng không có áo mưa thì không dễ chịu chút nào. Tôi nép mình vào trước mái hiên nhỏ của một tiệm thuốc tây trên con đường Nguyễn Thái Sơn, dưới một cơn mưa đang dần trở nên nặng hạt. Tôi dần bắt nhịp được với cuộc sống ở nơi đây.
Nơi xa xa phía bên kia đường, không biết là từ lúc nào, có một cô gái nhỏ đang đứng phía ngoài cửa kính của một quán trà sữa. 2 tay chấp về phía sau ngắm nhìn tất cả những thứ diễn ra trong tầm mắt với tâm trạng thoải mái. Dáng người nhỏ nhắn xinh xinh cùng chiếc áo thun đồng phục màu đen được đóng thùng đàng hoàng trong chiếc váy ngắn bó sát trên đầu gối. Rất xinh đẹp và hoàn hảo.
Đúng rồi, chính là em.
Vì đoạn đường này nằm trên con đường từ nhà đến tiệm, nên mưa xuống tôi trú vội vào đây cũng là điều dễ hiểu. Sau hơn hai tiếng mưa to không ngớt thì cũng bắt đầu có dấu hiệu tạnh đi, đến lúc chỉ còn vài hạt mưa bay phất phơ cuối cùng. Tôi cảm ơn chủ nhà và chuẩn bị về.
Ngồi lên xe, tôi lại nhìn sang bên quán trà sữa ấy. Em đúng lúc bước ra, mang chiếc balo thong thả theo hướng về nhà.
Chẳng biết là lúc đó do bản thân tôi muốn hay đó chỉ là một vài hành động xả giao khi gặp một người quen trên đường. Tôi chạy vòng qua giải phân cách, rồi chạy đến gần em, nơi cô gái nhỏ đáng yêu đang thong thả bước về.
- Hạnh, phải em không?
- Dạ, ủa anh Nhân hả?
- Ừm, anh đây. Em lên xe đi anh chở về.
- Hi. Vậy... ý là anh đến đón em sao?
Lúc này thật tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Rõ ràng là đã có một lý do rất hợp lý và không thể thuyết phục hơn trong đầu, chỉ là tôi thật sự lại không muốn trả lời theo cách đó cho câu hỏi của em. Nhưng tôi vẫn chọn trả lời theo cách thực tế nhất.
- À. Lúc nảy anh trú mưa đối diện bên kia, giờ về thì đúng lúc gặp em.
- Vậy ạ... hay thôi anh về trước đi, em đi bộ quen rồi.hi
Khoảng cách về nhà từ chỗ làm của em cũng gần sát bên. Câu từ chối đấy thì không có gì phản biện được. Dù gì trước giờ em cũng toàn đi như vậy thôi.
- Mà... trời vẫn đang còn mưa, em lên xe anh chở về cho nhanh.
- Vài hạt nhỏ thôi mà, với lại em cũng thích đi dưới mưa thế này. Hì
- À...ừm.hi
Tôi thoáng có chút buồn, hơi hụt hẫng nhẹ
- Hay là... cho em một lý do khác đi.
Em nhìn tôi hồi lâu rồi lên tiếng khi tôi vẫn đang trầm lặng nhìn ra xa
- Lý do à?.. ừm
- Dạ. Lý do phải thật hợp lý nhá.hi
Chẳng lẽ là bây giờ nói là tại xe anh còn trống một chỗ, hay là anh muốn chở em về, hay là vì anh thấy em xinh, hay là sợ em ướt rồi bệnh... đấy, lý do thì nhiều và hợp lý như thế đấy.
- Ừ... coi như cảm ơn đi.
Và tôi chọn lý do này.
- Cảm ơn sao? Về việc gì ạ?
Thề là chính xác lúc đó tôi nói ra câu này. Mặc dù trong đầu cũng có thoáng nhận ra là cảm ơn việc gì, nhưng càng nghĩ thì chữ cũng chạy đi mất. Không nói ra được.
- Thật thì... anh cũng không biết việc gì.hì
Tôi nói xong thì gãi gãi đầu, em che miệng lại cười khúc khích.
- Hay là... 2 chiếc chăn đi.hì hì
Chẳng còn lý do nào hợp lý và củ chuối hơn trong câu chuyện tìm cách chở em về này trong không gian và địa điểm đấy. Nhưng tôi lại thấy vui vì lý do này, do chính em tìm ra.
- À, đúng rồi. Cảm ơn vì hôm bữa em lấy chăn vào giúp anh.
- Dạ, vậy thôi mình về nha.hi
Em tự chân mình gạt hai thanh để chân ra, rồi chậm rãi leo lên sau xe, hơi cao so với thân hình nhỏ nhắn đó. Ngày đó thì tôi có biết ga lăng và tinh tế thế nào đâu. Cũng là lần đầu được chở một người con gái nên tôi cũng không biết làm gì để có ấn tượng hơn.
Dù con đường rất gần, nhưng tôi cảm giác như đã đi rất lâu cùng em trên đoạn đường ấy. Mỗi một giây một phút trôi qua trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình dường như đã trân quý thật kỹ.
Khoảnh khắc đầu tiên, "tôi cùng em" hòa nhịp thực tế vào thành phố này.
Tôi là người xem trọng kỷ niệm, nên rất trân trọng những thứ đã xảy ra và trãi qua trong đời. Nhất là những thứ liên quan tới những điều quan trọng nhất. Tôi lụy kỷ niệm, điểm yếu này có lúc giúp tôi tìm lại được những hạnh phúc xưa cũ, nhưng lại xen lẫn vào đó là sự mệt mỏi trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, mỗi khi tôi hoài niệm đến.
Vô tình và đúng lúc, liệu có sắp đặt không?
---
- Về rồi à? Hôm nay về trễ vậy?
Thằng Thanh đang ngồi dưới nền nhà, cùng một đóng đồ ăn thêm vài lon bia.
- Hôm nay cô tạp vụ nghỉ, nên tao ở lại làm cho hết việc. Sao đó, có tiệc gì mà thức ăn nhiều vậy? Còn có cả bia nữa.
- Hôm nay cuối tuần mà, tao có lương.
Nhắc mới nhớ nó đi làm thợ phụ, được lãnh lương tuần. Tính ra 2 thằng ở đây cũng hơn một tuần rồi.
- Quá dữ bạn ơi, vậy bạn đãi tôi đây à?
- Ừ, đãi đó. Kỷ niệm những đồng lương đầu tiên.
- Quao... bạn tôi thật hào phóng.
- Còn phải nói. Mày xem bao nhiêu đây đủ không? Không thì mày tắm đi, tao đi mua thêm rồi chiến.
- Thôi bạn, tiết kiệm tiết kiệm. Chúng ta không được sa đọa và đắm chìm vào những cạm bẫy ở Sài Gòn này.
- Thằng... có mỗi việc nhậu. Thôi tắm đi.
- Này bạn, tất cả chỉ nên vừa đủ!
Tôi nghoảnh đầu ra vừa nói vừa chỉ tay về phía nó.
Mọi thứ trên đời này, nếu không muốn phải nhận lấy những điều không muốn, nằm ngoài dự tính, thì phải biết đủ là đủ. Tham vọng có thể đưa bạn đi xa, nhưng kết quả cũng có thể kéo bạn thụt lùi lại.
Thành công ai cũng muốn cả, nhưng thành công nó luôn song hành cùng thất bại, đối ngược nhau và luôn luôn cân bằng.
- Mày mua nhiều đồ ăn như này à?
Tồi vừa đi ra từ phòng tắm nhìn vào đống đồ ăn dưới nền nhà.
- Ừ, cũng hơi nhiều.
- Tao xem coi. Khô mực này, gà luộc, gà nướng, heo quay, có cả cá viên chiên nữa. Ăn sao hết?
- Ừ vậy giờ sao?
- Mày mua cả chợ đem về luôn đây à?
- Haha, kệ đi, ăn không hết thì thôi.
- Bỏ uổng mày. Để tính xem.
Đang ngồi nghĩ thì nghe tiếng cười, tiếng nói chuyện ở phía ngoài, cửa phòng tôi lúc này không đóng nên nghe khá rõ. Đoán ra được ai, tôi liền nhìn sang thằng Thanh đá đá mắt qua phòng bên cạnh. Nó như hiểu ý tôi
- Ừ quên, để tao.
Xong nó đứng dậy đi ra, đóng cửa lại luôn.
- Ơ...
Tôi lúc đấy kiểu ????
- Thôi vào đi, để tao cho.
Nó quay vào trong với vẻ mặt vẫn đang chưa hiểu gì.
Tôi bước ra phòng thì thấy Hạnh và Ngân đang phơi đồ. Cũng chẳng biết phải mở lời ra sao cho vừa lịch sự vừa hợp lý. Nhưng thân trai chí lớn thì khó khăn nào cũng phải tìm cách vượt qua.
- Hạnh.
- Dạ...
Em và Ngân quay lại phía tôi.
- À, anh chào Ngân.
- Dạ vâng, mà sao anh biết tên em?
- À, bạn anh hôm bữa có nói.
- Dạ vâng, hi chào anh.
Tôi cười hiền đáp lại câu chào của Ngân.
- Anh vừa gọi em gì đó ạ?
Hạnh tròn mắt nhìn tôi hỏi
- Em với Ngân ăn cơm chưa?
- Dạ chưa, em đi làm về vừa tắm xong. Sao vậy ạ?
- Hôm nay bạn anh...Thanh á... vừa lãnh lương. Nên có mua chút đồ ăn về. Nên muốn mời em và Ngân ăn cùng.
- Ăn ạ? Nhưng sao lại muốn mời bọn em?
Đoạn này tôi định trả lời là mua hơi nhiều, không ăn hết, nhưng nghĩ lại thấy hơi kì nên thôi. Kiểu như mình ăn không hết nên mới nhớ đến người ta vậy. Tôi là người khá chăm chuốt cho câu nói của mình, vì tôi sợ nói ra người đối diện nghe sẽ buồn. Bất cứ ai cũng vậy cả, trước khi nói thì trước tiên tôi luôn đặt mình vào vị trí người nghe để hiểu cảm giác của họ sẽ ra sao.
- À... coi như chào hàng xóm đi. Giao lưu ấy.
- Dạ.hi à để em hỏi bạn xem.
- Ngân với Hạnh ăn cùng anh nhá!
Chưa đợi Hạnh kịp hỏi, Tôi quay sang phía Ngân hỏi lại khi Hạnh vừa dứt câu.
- Dạ, cũng được anh. Hai đứa cũng chưa ăn gì.
Một bữa ăn, dù là cao sang hay bình thường với tôi đều không quan trọng. Quan trọng là yếu tố con người và hoàn cảnh ăn cùng nhau.
Với tôi, ăn những món đắt tiền thượng hạng, ở một nơi sang trọng, nhưng không cùng người mình muốn, bản thân mình không thích, đó là một điều đáng thương bắt buộc.
Còn với người mình thích, nơi mình muốn, thì dù món ăn có sơ sài ra sao, ở bất cứ không gian thấp kém nào, nó cũng luôn ngon... theo cách giản đơn tự nguyện!
- Vậy sang phòng anh đi, anh dọn cả rồi.
- Dạ, hay mình ăn ở ngoài này đi anh, thoải mái dễ chịu hơn. Đây lại rộng rãi.
Hạnh nhìn quanh rồi nói
- Cũng được, vậy chờ anh mang đồ ra đây nhá.
Nói xong tôi chạy vội về phòng, lúc này thằng Thanh đã đang thò đầu ra ngoài cửa.
- Ghê vậy, mời được luôn hả?
- Ừ, thôi dọn đồ ra kia lẹ còn ăn. Mà đừng đem bia theo.
- Sao không đem? Rồi ngồi ăn không nhậu hả?
- Ăn thôi. Tí xong về nhậu sau.
Dù gì thì cũng là hai cô sinh viên. Ngồi ăn uống nói chuyện với con trai, dù là có nhậu hay không thì khi người khác nhìn vào, cũng để lại một ấn tượng không hay.
Vài câu hỏi han về những chuyện xưa cũ, vài câu quan tâm về những thứ liên quan, những câu nói xả giao pha trò, những lời chia sẻ về cuộc sống ở quê... Tôi có thêm những người bạn mới, những người bạn gần gũi đầu tiên nơi thành phố mới mẻ này.
Sài Gòn tuy đông đúc và náo nhiệt, cứ như chẳng có giây phút nào được lắng đọng và yên tĩnh dù là ngày hay đêm. Nhưng những tháng ngày sau đó, tôi lại quá quen thuộc với sự cô đơn.
- Em cảm ơn, vì bữa ăn hôm nay ạ.hi
- Ừm... Anh cũng cảm ơn Hạnh... và Ngân nha.
- ... Hi lần đầu em được người ta mời ăn mà còn được cảm ơn đó.
- Cảm ơn, vì làm bạn với nhau!
Nói rồi tôi nhìn Hạnh bằng sự mãn nguyện và hứa hẹn. Chúng tôi cùng nhau dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ chiến trường ẩm thực vừa bày ra. Trả lại sự sạch sẽ và thoáng mát vốn có của cái ban công trước đó.
- Mình lưu số điện thoại nhá!...
Tony Tèo
Trả lời9 tháng trước
Tg lặn rồi à 😥
jackeylove666
Trả lời9 tháng trước
tác giả drop à bác
jackeylove666
Trả lời10 tháng trước
ra chục chap 1 lần đi đọc cho sướng con mắt bác ơi :v
Gray994 [Chủ nhà]
10 tháng trước
Em cố mỗi ngày 1 chap cho bác ạ. Hay để 1 tuần up 1 lần cho nhiều bác
jackeylove666
10 tháng trước
ra đều hàng ngày đi bác. đợi 1 tuần lâu lắm
caobgbg
Trả lời10 tháng trước
truyện bác rất hay, bác miêu tả nội tâm rất thật luôn ý, hóng truyện bác
Gray994 [Chủ nhà]
10 tháng trước
Cmt của bác là động lực của em. Cảm ơn bác