Chương 173

“Mẹ có lọ mắm Huế vẫn để phần con đấy. Mai mẹ sẽ làm cho con ăn. Để mai mẹ dậy đi chợ sớm.”

“Không, để giờ con về. Giờ con về ngay. Mai con sẽ dậy sớm đèo mẹ đi chợ.”

“Thôi nào, sư cha anh. Có chuyện gì thế nói mẹ nghe. Đang mưa gió thế này…”

“Con muốn về nhà. Con chỉ muốn về thôi. Mẹ ơi con không đi đâu nữa. Con xin lỗi…”

“Về đây con. Nhà này là nhà của con cơ mà.”

“Mai con sẽ dậy thật sớm rồi về với mẹ.”

“Ừ. Mẹ biết rồi.”

“Mẹ ở nhà đợi con về rồi đèo mẹ đi chợ nhé. Mẹ đừng đi trước nhé. Con sẽ đi xách đồ cho mẹ như ngày xưa ấy.”

“Ừ…”

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con… con… yêu mẹ nhiều lắm.”

Có cái gì đó như là một luồng điện chạy dọc cột sống nó, cay sộc lên tận sống mũi, nước mắt cứ thế mà ứa ra nhiều hơn. Hơn 20 năm sống trên cuộc đời, nó dễ dàng nói với một người con gái xa lạ một tiếng yêu thương dễ dãi, nhưng sao câu nói vừa rồi lại khó nói ra đến vậy.

“Thôi nào, mai rồi về mà. Có chuyện gì đâu con.”

“Vâng, con biết rồi. Mẹ ơi. Mẹ ngủ đi. Mai con sẽ về mẹ ạ. Chắc chắn đấy. Con hứa.”

“Con ngủ đi. Mẹ cúp máy nhé.”

“Vâng. Mẹ phải ngủ sớm đi mẹ nhé. Con sẽ về, mai con nhất định sẽ về.”

“Mẹ biết, mẹ tin con mà.”

“Vâng…”

p/s: Thật sự đã có một lần mình gọi điện về nhà giữa đêm và nói với mẹ rằng mai mình sẽ về như thế này. Cảm xúc của mình lúc ấy thật sự lo lắng vì sợ mẹ sẽ giật mình tưởng có chuyện gì xảy ra. Mẹ cũng nói sẽ làm thịt luộc chấm mắm huế, món mà mình thích nên mình viết nó vào đây. Tình cảm mẹ con thật sự là một thứ rất khó diễn đạt bằng những câu chữ vô hồn. Lúc ở trên mái nhà, giọng mình lạc cả đi. Nhưng mình ko dám khóc vì lo mẹ sợ. Nhưng sau đó khóc rất nhiều. Sáng sớm hôm sau mình đã về nhà thật. Đọc lại những cái mình viết so với những gì mình nói khi đó, mình nghĩ khi đó thật sự rất nhạt, có thể sẽ khiến các bạn chẳng có chút ấn tượng gì. Nhưng thật sự, ngay hôm sau mình kể lại cuộc nói chuyện này cho một người bạn nghe. Nó cũng đã khóc…

Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Quốc Đại Phản Tặc
BÌNH LUẬN