Chương 174: 3 năm sau… Kết
3 năm sau…
- "Tôi tự hỏi là việc làm thêm của một cô gái châu Á bên này có kiếm đủ tiền để cô ấy ném xuống đó không nhỉ?" – Một người đàn ông mặc chiếc áo khoác bông to sụ, gương mặt bị che khuất bởi mũ len và khẩu trang kín mít nói.
- "Ồ, ông đứng đây đã bao lâu rồi?"
- "Mới thôi."
- "Vậy sao ông biết tôi đã ném bao nhiêu?"
- "Quan sát thôi. Người mới ném lần đầu hoặc ném ít lần sẽ chắp tay cầu nguyện và nhắm mắt rất lâu. Còn cô chỉ khẽ cười và thả đồng xu thôi."
- "Có vẻ như ông cũng là người châu Á?"
- "À vâng, dĩ nhiên."
- "Trông ông không được khỏe lắm. Có quen với thời tiết bên này không?"
- "Ồ, sao cô biết tôi mới sang?"
- "Cái khẩu trang ông đang đeo ở đất nước chúng tôi sản xuất rất nhiều." – Dương khẽ cười – "Tôi không nghĩ là ở Úc được phép nhập khẩu mặt hàng đấy."
- "Cô là người Việt Nam à? Người Việt Nam có câu 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,' chắc là để nói về hoàn cảnh của hai chúng ta rồi." – Người đàn ông che miệng cười khùng khục.
- "Vậy ông là người ở đâu?"
- "Có thể là Trung Quốc chăng? Điều đó cũng đâu có quan trọng."
- "Vậy à, tiếc là tôi lại không thuộc câu ngạn ngữ nào của Trung Quốc cả. Ông đến đây làm gì vậy?"
- "Để tìm người quen."
- "Vậy đã tìm được chưa?"
- "Chắc là rồi. Vậy còn cô?"
- "Tôi ở đây mỗi buổi chiều để cầu nguyện."
- "Về điều gì vậy?"