Chương 172
Mưa ngày càng nặng hạt hơn, cái lạnh buốt khiến cho rượu không ngấm vào nó được là bao nhiêu. Khỉ thật, thế thì khốn nạn lắm. Nếu rượu vào nửa chừng thì chỉ ít phút nữa thôi, nó sẽ bắt đầu bị say liên miên trong đống nỗi buồn vô hạn của mình. Khốn nạn làm sao. Lạnh. À phải rồi, gia đình. Nó chợt nhớ ra mẹ bị thấp khớp, trái gió trở giời thế này liệu bà có đau không? Có nằm rên rỉ đến sáng như ngày xưa? Đừng cười, đấy là tư duy của đứa say rượu nửa chừng. Nó nghĩ gì làm đấy, mặc kệ bây giờ là 2 giờ đêm. Nó vẫn quyết định nhấc máy lên gọi mẹ.
Chuông đang đổ tút tút từng hồi, nó chợt thấy hối hận. Nhà nó rất sợ những cuộc điện thoại đêm như thế này, đáng lẽ nó không nên làm mẹ giật mình và lo lắng. Nhưng thôi, đã trót mất rồi. Nếu nó cúp máy ngay thì còn khiến mẹ lo hơn.
“Con à?” – Tiếng mẹ nó trầm trầm ở đầu dây bên kia.
“Dạ… mẹ…” – Nó run run – “Con xin lỗi, con gọi khuya quá. Trời lạnh, con chỉ muốn hỏi là mẹ có còn đau chân nữa không?”
“À, ừ. Vẫn nhấm nhẳng. Không sao đâu con, mẹ quen rồi mà.”
“Vâng ạ.” – Giọng nó lại nghèn nghẹn, hai chữ "quen rồi" của mẹ khiến nó cảm thấy mình có lỗi vô cùng – “Con gọi đêm quá, có làm mẹ mất ngủ không?”
“Không, mẹ cũng chưa ngủ đâu. Nhiều giấy tờ sổ sách quá. Lu bu cả lên.”
“Mẹ ơi, con xin lỗi.” – Nó bật khóc.
“Không có gì đâu con. Đừng khóc. Ngoan nào. Có chuyện gì thế?”
“Con biết lỗi rồi. Huhu….”
“Không sao mà. Mẹ hiểu. Có chuyện gì nói mẹ nghe được không?”
“Con muốn về nhà. Mai mẹ đừng đi làm nữa. Con muốn về nhà được không mẹ.” – Nó vừa nói vừa nấc.
“Được, được mà. Con muốn ăn gì để mai mẹ nấu?”
“Con muốn ăn thịt luộc. Như ngày bé thôi, canh cua nữa. Thế thôi mẹ ạ.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Trảm Yêu Trừ Ma Bắt Đầu Trường Sinh