- "Về ai đó sẽ tìm thấy tôi, có thể là vậy. Hì."
- "Ồ, liệu có linh nghiệm không nhỉ? Tôi cũng muốn thử cầu nguyện xem sao."
- "Hãy cứ thử xem. Còn tôi, tôi nghĩ có lẽ điều ước của tôi đã linh nghiệm rồi."
- "Vậy sao? Vậy ngày mai cô có còn đến đây để cầu nguyện nữa không?"
- "Có lẽ là không, tôi không nên tham lam quá. Tôi sẽ trở về quê nhà một thời gian."
- "Rồi sẽ quay lại đây chứ?"
- "Có thể có, cũng có thể không, còn xem tôi có kiếm được thêm cái học bổng nào không đã." – Dương cười khúc khích.
- "Nếu tôi là cô, tôi sẽ ở đây và ném xu cầu nguyện thêm học bổng nữa. Chỗ này có vẻ linh nghiệm vậy mà."
- "Ồ không, có những thứ phải do tự đôi chân của mình đứng lên và đi tìm. Ông biết không, tôi muốn về Việt Nam một phần cũng vì muốn xem lời nguyện cầu 4 năm trước của tôi trên một ngọn núi liệu có còn vẹn nguyên với thời gian."
- "Vậy nếu nó còn, cô sẽ quay lại chứ?"
- "Có thể…"
- "Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi cô. Tôi đã đứng dậy, đã đi tìm rồi. Giờ tôi muốn thử cầu nguyện xem sao. Cô có thể cho tôi xin một đồng xu được chứ? Tôi sợ rằng mình chỉ còn đủ tiền để đi taxi về."
- "Ồ, được thôi." – Dương loay hoay lục túi xách ra một đồng xu bự chảng rồi xòe tay ra – "Tôi chỉ còn một đồng này thôi, ông thông cảm."