Logo
Trang chủ
Chương 176

Chương 176

Đọc to

Người đàn ông đưa tay ra chầm chậm đón lấy, rồi nắm luôn lấy tay Dương khiến cô giật mình định rụt tay lại. Người ấy khẽ nói bằng tiếng Việt:

- "Anh sẽ ở đây đợi em đến khi em quay lại mới ném đồng xu này. Được không?"

Dương giật mình, lần này thì vội vàng rút tay lại thật và vùng chạy mất. Tự dưng nước mắt của cô nóng rồi chảy ướt hai gò má. Được một đoạn, Dương đứng khựng lại, quay lưng lại hét to:

- "Ngọn đồi ấy, những tảng đá ấy, vẫn còn phải không?"
- "Hãy cứ đi đi, xem thử xem nó đã lớn đến chừng nào."
- "Hãy ở đây đợi tôi. Nếu tôi biết rằng ông đã lừa tôi thì sẽ quay lại cho ông biết tay."
- "Ok, tôi đợi."

Rồi Dương lại quay mặt đi, chạy thật nhanh, nước mắt ngừng rơi nhường chỗ cho một nụ cười hạnh phúc.

Nó nhìn theo cái bóng dáng nhỏ ấy chạy khuất hẳn rồi mới chầm chậm tháo khẩu trang ra, lặng lẽ bước ra xe. Ông Cường nhìn đồng hồ rồi nhìn nó hỏi:

- "Sao nhanh vậy?"
- "Em đi dạo quanh thôi mà." – Nó cười.
- "Đã tìm được người quen chưa?"
- "Dạ, em không biết." – Nó gãi đầu gãi tai – "Nhưng có lẽ ngày mai anh không cần phải đèo em đi lung tung nữa đâu ạ. Hỳ."
- "Thế à, chúc mừng chú. May quá, chị mày sắp sinh thêm đứa nữa, công việc thì nhiều. Ngày nào cũng đèo chú rong ruổi khắp nơi thế này anh chắc chết quá. Thế khi nào thì bắt đầu học?"
- "Chắc là sang tháng anh ạ. Rảnh thì em sẽ phụ anh chị mà. Toàn việc quen cả, rồi ổn cả thôi."
- "Ừ, nhờ chú hết. Anh chị cảm ơn chú."
- "Anh khách sáo thế. Anh chị không thù oán em, cho em ăn chực ở nhờ thế này đã là mừng lắm rồi." – Nó gãi đầu gãi tai.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể về những chuyện về sông nước không phải ai cũng biết
BÌNH LUẬN