- Đùa chứ, lúc nào rảnh thì gọi, tránh gọi sau 8h tối.
- Thật nhá? - Mắt con bé sáng rực lên. - Mà anh không phải ra nhà hàng à?
- Không, đấy là của chị Linh, tao không có phần ở đấy. Nhưng nếu ổn ổn, thì nhà tao sẽ rút hết vốn ở chỗ khác và mở rộng thêm ra. Còn tạm thời trông vào chị ấy và mấy người bạn. Làm ăn thì không dám mạo hiểm quá.
- Chị Linh giỏi thật ý. Ngưỡng mộ quá, giá mà có chị gái như chị ấy.
- Nhưng nhiều lúc bà ấy suy nghĩ nhiều, nhìn bà ấy thế thôi chứ nội tâm lắm. Tao chưa thấy bà ấy quý ai như mày, chắc tại mày vô tư quá.
- Thế sau này em sẽ quan tâm đến chị ấy nhiều hơn, thích có chị gái lắm. hihi.
- Ừm.
- Mà anh vừa hứa gì anh nhớ không?
- Gì???
- Đưa em đi coi phim ý.
- À ừ. Đi thì đi, Nhưng mà đợi mày thi xong đã.
- Chán thế.
- Thôi cô ạ, cô thi đi, thi xong rồi muốn gì cũng được. Tôi chả muốn bố cô đốt nhà tôi đâu.
- Vầng, anh làm như bố em là xã hội đen ý.
- Vầng, xã hội đỏ còn kinh hơn đen.
- Thế anh hứa là nếu em đỗ sẽ thưởng nhé.
- Ừ, hứa, mày đỗ thì tao sẽ mua vé của tất cả các phim ra liên tục từ lúc báo kết quả đến khi mày nhập học thì thôi.
- Ok, ngoắc tay nào.
- Ngoắc.
Giữa trưa nhưng trời nắng không gắt, từng làn gió thổi từ hồ vào dìu dịu. Nó cảm thấy vui vui. Tự dưng cay cay mắt, ngày hôm nay, có hai bàn chân đặt trong chốn giang hồ, nhà nó coi như bước được ra một rồi…. Một bàn chân đặt nơi lương thiện… nếu sau này, có ước mơ gì, nó không dám nói trước. Nhưng có thể, có thể lắm chứ… chỉ thế thôi… nếu như con tim nó rung động thêm một lần nữa…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những Năm Tháng Ấy : Anh và Em !